Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Lui Vòng

Chương 19: Khách mời không ngờ tới

EDIT: HẠ

Nhưng người khác không chọc vào Tưởng Tiễu, không có nghĩa là Tưởng Tiễu sẽ không đi chọc những người khác, Ngoài Sở Nhược Tồn, còn có hai thực tập sinh khác thường xuyên bị Tưởng Tiễu bắt nạt, cuối cùng bởi vì không chịu nổi bắt nạt, hai thực tập sinh đó đã chủ động xin chấm dứt hợp đồng với công ty, điều kiện gia đình của bọn họ cũng không tệ, công ty xem xét thấy bọn họ cũng chỉ là thực tập sinh, cho nên đã nhanh chóng đồng ý, dù sao thì nếu để chuyện lùm xùm này tiếp tục xảy ra, con đường tương lai của Tưởng Tiễu cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Trương Đống Lương yêu cầu Tưởng Dục An cung cấp tên và hồ sơ của hai thực tập sinh đó rồi nhanh chóng rời khỏi công ty Thanh Quất.

Trên đường đi điều tra, Tiểu Lý trò chuyện với đội trưởng Trương.

“Đội trưởng Trương, tôi thấy Sở Nhược Tồn nói chúng ta nên điều tra từ quá khứ của người chết cũng rất có lý.”

Trương Đống Lương cho cậu ta một ánh mắt xem thường, hỏi ngược lại: “Hiện tại không phải chúng ta vẫn đang điều tra quá khứ của Tưởng Tiễu sao? Tôi thấy vẫn nên để cậu đến đồn cảnh sát địa phương ở một thời gian thì hơn. Cậu không nhận ra à, cái kiểu nói chuyện mập mờ đó chính là thủ pháp lừa đảo điển hình của đám thần côn. Cậu từng xem bói ở mấy quán lề đường bao giờ chưa?”

Tiểu Lý cười hì hì nói: “Chưa, tôi biết mấy thứ đó đều không đáng tin.”

Trương Đống Lương quyết định tranh thủ dạy cậu ta một bài học về tư tưởng chính trị.

“Dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi chứ? Mấy ông thầy bói ngoài đường khi nói chuyện với khách tuyệt đối sẽ không dùng câu khẳng định, thứ bọn họ thực sự giỏi chính là tâm lý học, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, mỗi người đều có một kịch bản nói chuyện cho riêng mình. Nếu một người chạy tới đoán mệnh, thì thầy bói sẽ lập tức quan sát kỹ xem người này bao nhiêu tuổi, ăn mặc thế nào, nói chuyện ra sao, diện mạo cùng cảm xúc hiện tại… Sau khi tổng hợp tất cả những thông tin đó, chờ đến khi người đoán mệnh đưa ra yêu cầu như muốn tính sự nghiệp, tình yêu, gia đình… thông qua những tin tức vừa tổng hợp được, thầy bói có thể ‘tính’ ra sắp tới đối phương có thể gặp phải những khó khăn gì, hoặc là quan hệ tình cảm, quan hệ gia đình sẽ ra sao, hơn nữa bọn họ sẽ không nói quá rõ ràng, mà chỉ nói mấy câu lấp lửng, như thật mà lại là giả, khiến người xem bói tự động liên hệ với bản thân mình, sau đó bọn họ sẽ lập tức cảm thấy vị đại sư đoán mệnh này nói rất chuẩn. Khi người đoán mệnh trả lời những câu hỏi của thầy bói, người đó đã vô hình rơi vào bẫy rập của bọn họ. Thực ra mấy trò vặt kiểu này dùng khoa học kỹ thuật hiện đại cũng có thể làm được, không tin cậu có thể đi hỏi Tiểu Chu, mọi người lên mạng đều sẽ để lại rất nhiều dấu vết, chỉ cần có thời gian thu thập và tổng hợp những thứ này, cậu cũng có thể trở thành một đại sư đoán mệnh rất lợi hại.”

Tiểu Lý được khai sáng: “Đội trưởng Trương, tôi biết rồi, về sau nếu không có cơm ăn tôi sẽ đi làm thần côn!”

Trương Đống Lương lắc đầu nói: “Các cậu vẫn còn non lắm, sau này phải học hỏi nhiều vào.”

Tiểu Lý dõng dạc đáp lại: “Rõ, đội trưởng!”

Chạng vạng, sau khi điều tra trở về, Tiểu Lý cầm hộp cơm đến tìm Tiểu Chu ăn tối chung.

Tiểu Chu là một đại lão kỹ thuật trong đội hình sự, dù còn trẻ nhưng trình độ lại rất cao, vì xấp xỉ tuổi nhau cho nên hai người cũng thường xuyên ngồi cùng nhau trò chuyện.

Tiểu Lý vừa ăn vừa nói: “Hôm nay tôi với đội trưởng có tới công ty giải trí kia điều tra, đúng lúc gặp được Sở Nhược Tồn.”

Tiểu Chu nhớ ra: “Là cái người xây dựng hình tượng đại sư huyền học đó hả?”

Tiểu Lý gật mạnh đầu: “Đúng vậy, chính là cậu ta. Hôm nay cậu ta gan lắm, dám đề nghị đội trưởng Trương điều tra dấu vết sinh hoạt trước đây của người chết, hơn nữa còn nói chúng ta sẽ có thu hoạch nữa chứ.”

Tiểu Chu: “Chẳng phải chúng ta vẫn đang điều tra người thân và bạn bè của người chết để làm rõ những chuyện đã xảy ra trước khi cậu ta qua đời sao?”

Tiểu Lý: “Đúng vậy, vì thế đội trưởng Trương đã dạy cho tôi một khóa, bảo tôi không được mê tín, anh ấy còn nói cậu cũng có thể làm thầy bói đấy.”

“Tôi tất nhiên có thể rồi, bây giờ điều tra dấu vết cuộc sống của một người dễ lắm, khoan đã…” Tiểu Chu đột nhiên kích động buông đũa, “Tiểu Lý Tử, Sở Nhược Tồn nói đúng, chúng ta đã rơi vào một lối mòn, chúng ta vẫn luôn tập trung điều tra hiện trường và những người xung quanh Tưởng Tiễu, nhưng lại chưa điều tra về quá khứ của cậu ta!”

Tiểu Lý: “Cái gì, quá khứ gì nữa? Không phải chúng ta đang điều tra sao?”

Tiểu Chu nói: “Chúng ta chỉ điều tra những chuyện đã xảy ra sau khi cậu ta trở thành thực tập sinh, còn trước đó thì sao?”

Tiểu Lý vỗ đùi cái đét: “Đúng nha! Chu Chu, vẫn là cậu nhanh trí!”

Tiểu Chu lập tức vùi đầu vào điều tra, mà Tiểu Lý ở một bên lại đang nói thầm: “Vậy tính ra, Sở Nhược Tồn thật sự đã cho chúng ta thêm linh cảm, đúng là thần!”

Tiểu Chu vẫn đứng về phía đội trưởng Trương: “Chỉ là một gợi ý thôi, cũng đâu thể chứng minh cậu ta thật sự thần được?”

Tiểu Lý nói: “Cũng đúng.”

-

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Sở Nhược Tồn đã lên xe bảo mẫu, Phương Minh đích thân tới đón cậu và Hà Tuấn, ngoài công việc liên quan đến chương trình 99-1, cả hai gần như không nhận thêm lịch trình nào khác, hơn nữa lần này cũng là do Phương Minh đã nhờ vả nhất ca Đỗ Gia Uy của công ty dẫn theo bọn họ.

*Nhất ca: Người nổi tiếng nhất công ty.

Trên đường đến thành phố điện ảnh, Phương Minh liên tục dặn dò hai người phải học cách tìm ống kính, trước mặt người khác thì phải tôn trọng tiền bối, có cơ hội lên hình thì phải cố gắng nắm bắt, nếu đạo diễn cảm thấy bọn họ có tiềm năng, sau này có lẽ còn có thể được mời hợp tác lần nữa.

Chương trình mà bọn họ tham gia có tên là “Không gì là không thể”, là một show thực tế dạng thử thách, trong chương trình có sáu khách mời cố định, mỗi tập sẽ mời thêm sáu vị khách mời luân phiên theo chủ đề.

Sáng sớm, Phương Minh đã đưa Sở Nhược Tồn và Hà Tuấn đến phòng trang điểm của tổ chương trình, bọn họ tới sớm, nhất ca của công ty còn chưa đến, người đại diện của anh ta nói hiện tại bọn họ đang trên đường tới đây.

Minh tinh có chút danh tiếng, tới quá sớm sẽ cảm thấy địa vị của mình bị hạ thấp, tới quá muộn thì lại bị coi là đang làm giá làm màu, cho nên hầu hết mọi người đều sẽ lựa đúng thời gian mới xuất hiện.

Phương Minh dẫn hai người đi chào đạo diễn, sau đó sắp xếp cho bọn họ vào trang điểm.

Hai người bọn họ thậm chí còn chưa được tính là “khách mời luân phiên”, đúng lúc tập này cần thêm người, cho nên bọn họ mới được tham gia cùng.

Ngoài ý muốn chính là, cùng tới với bọn họ còn có cả Lục Thanh, Hà Tuấn chủ động chào hỏi, nhưng Lục Thanh chẳng buồn đáp lại, làm như không nhìn thấy bọn họ.

May mà hiện tại, cả ba đều chỉ là những gương mặt mờ nhạt trong giới giải trí, hành vi của bọn họ cũng không bị những người khác chú ý, trong một chương trình tụ tập toàn minh tinh nổi tiếng như thế này, mấy chuyện cỏn con giữa bọn họ thật sự không đáng bàn tới.

Ba người được sắp xếp vào cùng một phòng trang điểm, bọn họ đều phải hóa trang thành gã sai vặt trong thời cổ đại — Mặc áo ngắn vải thô, còn phải đội tóc giả.

Hà Tuấn ngó vào gương soi, lần đầu tiên dán tóc giả nên cậu ta có phần không thoải mái: “Ngứa ngứa sao ấy, cậu thấy thế nào?”

Sở Nhược Tồn vừa mới dán tóc xong, ngẩng đầu nói: “Tôi thấy cũng ổn.”

Hà Tuấn đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Cậu không giống thư đồng lắm, tôi thấy cậu giống một tiểu công tử đang mặc quần áo thư đồng hơn.”

Sở Nhược Tồn đứng trước gương nhìn một chút, khuôn mặt của nguyên thân dường như đang dần dần biến đổi, càng lúc càng giống với gương mặt vốn có của cậu.

Lúc hai người trò chuyện, các minh tinh lớn cũng lần lượt xuất hiện ở trường quay, bây giờ cũng đúng là thời gian ghi hình.

Phương Minh dẫn hai người bọn họ đi gặp Nhất ca công ty.

Đỗ Gia Uy chỉ gật đầu qua loa lấy lệ rồi nhanh chóng quay đi trò chuyện với các minh tinh khác, hắn là khách mời cố định của chương trình này, thường xuyên bị công ty yêu cầu dẫn theo người mới, dẫn nhiều khiến hắn cảm thấy khá khó chịu, cho nên khi đối mặt với hai người Sở Nhược Tồn, hắn cũng không có sắc mặt tốt.

Sở Nhược Tồn và Hà Tuấn ngoan ngoãn đứng một bên chờ chương trình bắt đầu quay, bọn họ không quen biết ai, cũng không muốn đi tìm thêm việc.

Lần này có tổng cộng sáu khách mời luân phiên, ngoài ra còn có sáu người không hề có tiếng tăm gì, sáu người này bao gồm Sở Nhược Tồn, Hà Tuấn và Lục Thanh, ba người còn lại là ba thành viên của một nhóm nhạc nữ bước ra từ một show tuyển chọn khác, bọn họ được sắp xếp vào vai gã sai vặt và nha hoàn.

Sáu khách mời luân phiên lần này đến từ sáu công ty khác nhau, khách mời đến cuối cùng là người mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.

Người này là Phong Kỳ, nam diễn viên vừa giành được giải nam chính xuất sắc nhất!

Phong Kỳ có ekip riêng đi theo, nên mãi đến gần giờ quay, sau khi thay trang phục và đội tóc giả xong xuôi, anh mới xuống xe. Cho nên lúc này mọi người mới có cơ hội nhìn thấy anh.

Hai người vô hình Hà Tuấn và Sở Nhược Tồn chỉ có thể đứng ở phía sau, thấp giọng bàn tán.

“Tổ chương trình này đỉnh thật đó, ngay cả ảnh đế Phong Kỳ cũng mời tới được.”

“Phong Kỳ?” Sở Nhược Tồn nhìn về phía trung tâm đám người, đó là một người đàn ông tuấn tú có dáng vẻ điềm đạm lịch sự.

“Cậu đừng nói là đến cả Phong Kỳ mà cậu cũng không biết đấy nhé.” Hà Tuấn nhón chân nhìn về phía trước.

Sở Nhược Tồn kéo cái áo vải thô trên người, giống như suy tư gì mà nói: “Tôi biết.”

Lúc này, toàn bộ máy quay của chương trình đã vào vị trí sẵn sàng, các khách mời lần lượt bước ra sân khấu theo kịch bản đã sắp xếp từ trước.