Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Lui Vòng

Chương 12: Bị tình nghi (1)

EDIT: HẠ

[Bọn họ đang chơi trò chơi kinh dị nhập vai sao?]

[Lúc Đinh Chiêu Chiêu bước vào thì không thấy gì lạ, phát sóng trực tiếp vẫn diễn ra bình thường, cho đến khi toàn bộ đèn trong phòng vụt tắt.]

[Mẹ ơi, không khí khủng bố quá! Bọn họ sắp mở cửa rồi kìa!]

[Tưởng Tiễu đang đóng vai nhân vật kinh dị sao? Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá! Mau mở cửa để tôi xem tiếp nào!]

[Vậy thì Thanh Thanh nhà tôi sẽ đóng vai nhân vật gì?]

Không khí nhẹ nhàng vui vẻ trong phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn trái ngược với bầu không khí âm u trong phòng huấn luyện.

Thực tập sinh nắm chặt tay nắm cửa, bàn tay khẽ chuyển động, cánh cửa chậm rãi mở ra.

“A!”

Xuất hiện trước mặt bọn họ không phải là khuôn mặt ngạo mạn thường ngày của Tưởng Tiễu, mà là một khuôn mặt cực kỳ quỷ dị, đôi mắt hoàn toàn biến thành màu đen, hai mắt hắn không hề có tròng trắng.

Thực tập sinh theo bản năng muốn đóng cửa lại ngay lập tức, nhưng vị thiếu gia Tưởng Tiễu ngày thường đến một cái túi cũng không muốn xách, lúc này không biết lấy được sức lực và dũng khí từ đâu, hắn giơ cánh tay trực tiếp chen vào giữa khe hở cánh cửa, cứng rắn ngăn cản cánh cửa đóng lại!

“Chết tiệt! Tưởng Tiễu, cậu trang điểm kiều gì thế, muốn hù chết người à!” Thực tập sinh mở cửa sợ tới mức lui lại phía sau vài bước.

Đám thực tập sinh khác cũng bị hành động lỗ mãng của hắn làm cho hoảng sợ, chỉ nghe thôi bọn họ cũng đã cảm thấy đau rồi.

“Tưởng Tiễu, tay cậu không đau sao?” Alan hỏi, định bước tới xem tay cho hắn ta, lại bị một người khác ngăn lại.

Người ngăn cậu ta lại chính là Sở Nhược Tồn: “Đừng qua đó, lui về phía sau đi.”

Ánh sáng trong phòng không đủ rõ, nếu không đến gần thì không thể thấy rõ được dáng vẻ hiện tại của Tưởng Tiễu, nhưng Sở Nhược Tồn lại có thể thấy rõ được một luồng hắc khí đang không ngừng tràn ra từ cơ thể hắn ta.

Khi mọi người còn đang lo lắng xem cánh tay của Tưởng Tiễu có bị làm sao hay không, Tưởng Tiễu lại đột nhiên nâng hai tay lên, chụp lấy bả vai của thực tập sinh đang đứng gần hắn nhất.

“Đệt! Tưởng Tiễu cậu làm gì đấy! Mau buông tôi ra!” Xương bả vai của hắn gần như sắp bị bóp nát.

“Tất cả mau lui lại, cậu ta đã không còn là người bình thường nữa rồi.” Giọng Sở Nhược Tồn vẫn bình tĩnh như cũ.

Đầu óc của đám thực tập sinh khác còn chưa kịp xử lý thông tin, nghe thấy lời này, bọn họ lập tức lui lại, không gian phía trước cánh cửa lập tức trống không.

Vào lúc này, Đinh Chiêu Chiêu vậy mà vẫn có thể nắm chặt thiết bị phát sóng trực tiếp.

Thực tập sinh đang bị Tưởng Tiễu giữ chặt vẫn đang không ngừng gào thét, ngón tay của Tưởng Tiễu như muốn bẻ nát cả xương vai của hắn.

Hắn cố gắng giãy giụa, nhưng giãy giụa cũng vô ích, những người khác muốn đi lên hỗ trợ, nhưng khi nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Tưởng Tiễu, cộng thêm lời cảnh cáo của Sở Nhược Tồn, bọn họ cũng không dám đi lên.

Chỉ có Hà Tuấn là không nghe, hắn xông lên muốn kéo Tưởng Tiễu ra, nhưng hiện tại sức lực của Tưởng Tiễu rất lớn, hắn ta lập tức giơ tay bóp chặt lấy cổ Hà Tuấn.

Mọi người thấy thế cũng không đứng yên nữa, định nhào vào hỗ trợ, bọn họ cũng không biết rốt cuộc hiện tại đang có chuyện gì xảy ra.

Móng tay sắc nhọn cắm sâu vào vai thực tập sinh, máu tươi đã bắt đầu trào ra!

“Buông ra! Tưởng Tiễu! Cậu điên rồi đúng không!” Thực tập sinh dùng sức đá Tưởng Tiễu, nhưng đối phương hoàn toàn không có phản ứng, vẫn không hề nhúc nhích!

Lúc này Tưởng Tiễu nhìn cái cổ đang hơi ngửa về phía sau của Hà Tuấn, hắn ta há miệng, mùi hôi tanh tưởi nhanh chóng tràn ra từ miệng hắn, hắn ta há miệng định cắn vào cổ Hà Tuấn.

Các thực tập sinh khác dù dốc hết sức cũng không tài nào bẻ được ngón tay của Tưởng Tiễu ra.

“Mẹ nó, Tưởng Tiễu, cậu bị dại rồi à? Mau buông ra!”

Ngay lúc Tưởng Tiễu sắp cắn vào cổ Hà Tuấn, một bàn tay kết ấn điểm thẳng vào ấn đường của hắn, Tưởng Tiễu lập tức bất động, đứng đơ tại chỗ!

Dưới sự hỗ trợ của các thực tập sinh khác, cuối cùng Hà Tuấn cũng đã thoát khỏi ngón tay cứng rắn như thép của Tưởng Tiễu, hắn bị bóp suýt thì không thở nổi, một người khác lại đang ôm bả vai rỉ máu, bắt đầu gào khóc thảm thiết.

Những người khác cuối cùng cũng ý thức được, đây không phải trò chơi, cũng không phải diễn tập, bọn họ đã gặp phải một chuyện kỳ lạ!

Alan cũng bắt đầu nói lắp, cậu ta thấy rất rõ ràng, ngón tay Sở Nhược Tồn vừa đυ.ng vào trán Tưởng Tiễu, hắn ta liền đứng yên bất động.

Nhưng vấn đề là, đây là nguyên lý gì?

Còn nữa, Tưởng Tiễu bị trúng tà sao? Sao hắn lại biến thành như vậy?

Cậu ta hỏi ra điều mà tất cả mọi người đều đang thắc mắc trong lòng, vô thức xem Sở Nhược Tồn luôn trấn định tự nhiên trở thành cọng rơm cứu mạng: “Chuyện gì đang xảy ra? Tưởng Tiễu bị làm sao thế?”

Đây chắc chắn không phải một trò đùa, bả vai của thực tập sinh thậm chí còn chảy máu.

Những người khác cũng nhìn về phía Sở Nhược Tồn, camera trong tay Đinh Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng chuyển hướng về phía cậu.

Sở Nhược Tồn không dài dòng giải thích, cậu chỉ phất tay ra hiệu cho mọi người tránh ra, cậu đứng đối mặt với Tưởng Tiễu đang bị định thân tại chỗ, lên tiếng hỏi: “Cậu là ai?”

Đôi mắt Tưởng Tiễu đảo loạn, nhưng hắn ta không hề lên tiếng.

Sở Nhược Tồn giơ tay bắt đầu kết ấn trừ tà: “Chỉ cần tôi đánh một chưởng xuống, cậu chắc chắn sẽ hồn phi phách tán.”

Tưởng Tiễu phát ra những âm thanh khò khè từ trong cổ họng, chẳng ai nghe rõ hắn ta đang nói gì, chỉ thấy khóe miệng cứng đờ của hắn giơ lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Sở Nhược Tồn vung chưởng ấn đánh thẳng vào ngực Tưởng Tiễu, cùng lúc đó, một luồng hắc khí nhanh chóng chui ra từ người Tưởng Tiễu, xuyên qua khe hở cánh cửa lao thẳng ra ngoài.

Mất đi sự khống chế của hắc khí, thân thể Tưởng Tiễu mềm nhũn đồ ập xuống sàn!

Sở Nhược Tồn không đuổi theo luồng khí đen kia, mà là ngồi xuống, đưa ngón tay xuống dưới mũi Tưởng Tiễu để thăm dò.

Dương khí đã bị hút cạn, người đã chết.

Những thực tập sinh khác còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề: “Tưởng Tiễu không sao chứ?”

Sở Nhược Tồn nói: “Cậu ta chết rồi.”

Những thực tập sinh từ nhỏ đã sóng trong tháp ngà: “…”

Alan run giọng nói: “Chết, chết rồi?”

Không gian trong phòng huấn luyện bỗng chốc lặng ngắt như tờ, Sở Nhược Tồn lại không cho bọn họ thười gian để suy nghĩ lại về thế giới quan: “Ừ, bây giờ các cậu nên gọi xe cứu thương và báo cảnh sát.”

Có người đột nhiên phản ứng lại: “Không thể nào! Tưởng Tiễu sao có thể chết được, Sở Nhược Tồn, cậu đừng dọa chúng tôi!”

Sở Nhược Tồn cũng không tranh cãi với đối phương, Hà Tuấn vừa bị bóp cổ lúc này mặt mày vẫn còn tái mét, hắn run rẩy bắt chước Sở Nhược Tồn đưa ngón tay đặt dưới mũi Tưởng Tiễu, không có hơi thở!

Vẫn không tin, hắn lại cúi đầu ghé tai vào ngực nghe nhịp tim, cũng không có tiếng tim đập!

Hắn sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, không ngừng lẩm bẩm nói: “Chắc chắn là giả, vừa rồi Tưởng Tiễu còn đang đứng ở bên cạnh tôi, sao đột nhiên lại không còn thở nữa…”

Những người khác bắt đầu cuống cuồng tìm điện thoại để gọi cho cảnh sát, nhưng là, di động của bọn họ đều không có tín hiệu.

“Nhưng vừa rồi cậu ta thật sự rất kỳ quái, sức lực cũng rất lớn!” Thực tập sinh vừa bị bóp hai vai đột nhiên lên tiếng, hắn khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Di động không có sóng, không thể gọi cảnh sát được!”