EDIT: HẠ
Chỉ thấy nhân vật đang bị bọn họ mắng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cậu đưa tay vuốt phần tóc mái lên, để lộ vầng trán no đủ và căng mịn, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, cậu dùng ánh mắt ôn hòa nhìn bình luận, trong đôi mắt xinh đẹp còn thấp thoáng một chút tò mò.
Mặc dù bình luận trôi rất nhanh, nhưng cậu vẫn có thể nắm bắt được nội dung tổng thể.
Câu hỏi đều do Đinh Chiêu Chiêu lựa chọn, hắn thò tới gần sau đó dùng di động chụp màn hình máy quay, chụp xong, hắn nhanh chóng chọn ra hai câu hỏi từ bức ảnh vừa chụp.
“Tôi vừa mới chụp xong, không hề cắt xén gì nhé, câu hỏi đây!” Cậu ta giơ ảnh lên một chút, liếc mắt nhìn Sở Nhược Tồn, trong lòng có hơi chột dạ: “Fans hỏi cậu, vì sao lại đánh Lục Thanh?”
Sở Nhược Tồn bình tĩnh trả lời: “Tôi không đánh Lục Thanh.”
Đinh Chiêu Chiêu tiếp lời, dựa theo nội dung trên bình luận hỏi tiếp: “Cậu nói cậu không đánh Lục Thanh, vậy có chứng cứ không?”
Sở Nhược Tồn chống cằm nhìn vào ống kính, đuôi mày hơi nhướng lên, ánh mắt khẽ liếc về phía đồng hồ trên cổ tay, trên môi nở một nụ cười ấm áp: “Ba phút sau, chứng cứ sẽ tự xuất hiện.”
Lời vừa dứt, bình luận trong phát sóng trực tiếp lập tức dậy sóng với một tràng lời chế giễu.
[Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày hả!]
[Tin cậu thì tôi đúng là kẻ ngốc!]
[Bây giờ chỗ các người đang mất điện, ai lại rảnh rỗi đến mức chạy đến tận nơi để chứng minh cậu không đánh người chứ?]
[Nằm mơ giữa ban ngày đúng không? Chính miệng thừa nhận đánh người rồi, bây giờ còn muốn tẩy trắng?!]
[Sở Nhược Tồn, cút khỏi chương trình đi!]
Đinh Chiêu Chiêu nhanh chóng lia máy quay sang các thực tập sinh khác, còn về những bình luận kia, thực ra không cần xen vào cũng được.
Những thực tập sinh đã trả lời câu hỏi trước đó cũng chẳng buồn quan tâm đến lời nói của Sở Nhược Tồn, ai đang nói chuyện thì tiếp tục nói chuyện, muốn nghỉ ngơi thì tiếp tục nghỉ ngơi.
Mặc dù các thực tập sinh khác đều không thèm để ý đến lời nói của Sở Nhược Tồn, nhưng các fans lại để ý, mấy thực tập sinh xếp sau Sở Nhược Tồn còn chưa kịp nói được một phút thì đã phải dừng lại, vì hầu hết bình luận đều đang mắng chửi hoặc chế giễu Sở Nhược Tồn, một số người còn muốn chờ đến ba phút sau để tiếp tục cười nhạo Sở Nhược Tồn, nói cậu chính là một con châu chấu sau thu chỉ có thể nhảy nhót thêm được vài phút mà thôi.
Chẳng qua, trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn có một vài bình luận thích đi ngược dòng, có người thế mà lại cảm thấy Sở Nhược Tồn rất đẹp trai, cảm thấy tư thế ngồi khoanh chân chống cằm vừa rồi của cậu trông rất ưu nhã, điều này khiến những kẻ ghét cậu cảm thấy tức tối, hai bên bắt đầu lời qua tiếng lại, ưu nhã cái con khỉ, mắt mấy người mù hết rồi đúng không?
Alan biết rõ Lục Thanh và Tưởng Tiễu vốn có hiềm khích, nên cũng ôm vài phần đồng tình đối với Sở Nhược Tồn, cậu ta nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu không cần phải đối đầu với fans như thế đâu.”
Sở Nhược Tồn lặp lại lời nói của cậu ta: “Đối đầu?” Cậu cũng không thèm để ý đến những cư dân mạng đó.
Chẳng qua, đám cư dân mạng này đúng là rất dễ khống chế, chỉ cần hơi khơi gợi một chút, bọn họ sẽ ngay lập tức bị cuốn theo, rất dễ bị người khác điều khiển. Bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể trở thành công cụ tấn công của người khác, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể đẩy ai đó lên tận mây xanh, thành hay bại, tất cả đều nằm trong tay bọn họ.
“Cậu còn phải tiếp tục thi đấu, tốt nhất đừng nên cố chấp đối đầu với bọn họ, không có lợi gì đâu.” Nghĩ đến chuyện ngay cả công ty Thanh Quất cũng đã từ bỏ Sở Nhược Tồn, giọng nói của Alan dần dần nhỏ xuống, thấy Sở Nhược Tồn vẫn không để chuyện này trong lòng, Alan bất giác thở dài một hơi.
Alan còn chưa kịp thở dài xong, cửa phòng huấn luyện đột nhiên bị ai đó gõ mạnh, tiếng gõ có phần dồn dập.
“Mở cửa! Mở cửa! Mau mở cửa! Cứu tôi với!”
Trước khi những thực tập sinh khác kịp phản ứng, Sở Nhược Tồn đã đứng bên cạnh cánh cửa, nhưng cậu không định mở cửa.
Cậu biết người ở bên ngoài là ai, người này chính là thực tập sinh hôm đó đã chứng kiến cảnh Lục Thanh và Tưởng Tiễu đánh nhau ở trong Toilet.
Đinh Chiêu Chiêu ngửi thấy mùi drama đang quẩn quanh trong không khí, hắn lập tức chuyển camera về phía Sở Nhược Tồn.
Ngay khi hắn định lên tiếng, Sở Nhược Tồn đã giơ ngón trỏ lên môi, làm động tác “Suỵt” với hắn.
Có một thực tập sinh đột nhiên phát hiện.
“Đúng ba phút không thế?”
“Hình như đúng thật.”
“Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
Sở Nhược Tồn đứng ở cạnh cửa hỏi vọng ra bên ngoài: “Hà Tuấn, cậu có thể trả lời tôi một câu không? Hôm đó, trong nhà vệ sinh, cậu đã thấy Lục Thanh và Tưởng Tiễu đánh nhau, đúng không?”
Người bên ngoài rõ ràng đang rất sốt ruột: “Đúng vậy, là Tưởng Tiễu đè Lục Thanh xuống đánh.”
Sở Nhược Tồn lại hỏi cậu ta: “Vậy lúc đó, Sở Nhược tồn kia đang làm gì?”
Hà Tuấn bên ngoài không kịp suy nghĩ, hơn nữa ngoài cửa còn có tiếng mưa, cho nên cậu ta không thể nghe rõ ai là người lên tiếng, cậu ta buột miệng nói: “Sở Nhược Tồn ôm chặt Tưởng Tiễu, cố gắng ngăn cản cậu ta!”
Quá trình hỏi đáp kết thúc, Hà Tuấn cuống quýt kêu lên: “Tôi trả lời xong rồi, mau cho tôi vào! Có thứ gì đó đang đuổi theo tôi!”
Đám người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên không biết nên gửi bình luận như thế nào.
Các thực tập sinh: “…”