Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Lui Vòng

Chương 9

EDIT: HẠ

Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi khiến tất cả thực tập sinh có mặt ở đây đều cảm thấy lạnh buốt từ chân lên đầu.

“Đừng đùa nữa, có người gõ cửa, sao có thể không có ai được chứ?” Đinh Chiêu Chiêu là người to gan hơn một chút, hắn giơ máy quay lên, nhanh chóng chen đến bên cạnh cửa rồi thò người ra ngoài.

Hắn đảo mắt nhìn bốn phía, không gian hoàn toàn tăm tối, như thể có một lớp sương mù không thể xua tan, không thể thấy rõ bên ngoài có người hay không.

Đinh Chiêu Chiêu không tin, thử hô to với bên ngoài: “Ai gõ cửa thế? Đừng đùa nữa!”

Một thực tập sinh cùng nhóm nói: “Có thể là nhân viên công tác.”

Đinh Chiêu Chiêu cảm thấy lý do này khá hợp lý: “Chắc là vậy, hành lang cũng mất điện, có lẽ tòa nhà này đang bị cúp điện.”

“Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, hôm nay mưa lớn như vậy, còn có cả sấm chớp.” Nhóm trưởng nhóm bọn họ nói, “Chắc nhân viên công tác đã đi kiểm tra cầu dao rồi.”

Hiện tại là lần chia nhóm thứ tư, trong nhóm không có Tưởng Tiễu, cũng không có Lục Thanh, sau vụ đánh nhau lần trước, tổ tiết mục đã cố ý tách bọn họ ra.

Nhóm trưởng Alan có năng lực tổ chức, kỹ năng ca hát thuộc hàng top trong các thực tập sinh, chính cậu ta là người đã chủ động chọn sở Nhược Tồn vào nhóm.

Lời nói của Alan vẫn có chút tác dụng trấn an, khi nãy mọi người đều bị lời nói của Sở Nhược Tồn dọa sợ, hiện tại bọn họ đã bắt đầu thả lỏng, ai mà ngờ được một người thường ngày chỉ biết vùi đầu vào tập luyện lại đột nhiên nói đùa với bọn họ chứ, vừa rồi chắc chắn cậu đang nói đùa.

Đinh Chiêu Chiêu thuận thế nói: “Vậy thì chúng ta cứ đợi trong phòng huấn luyện đi, mất điện lại thêm mưa to, chúng ta cũng không thể đi chỗ khác.”

Mà lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp lại xuất hiện những ý kiến khác.

[Mưa á? Tôi nhớ 99 – 1 đang ở khu Nam Tân, Kim Châu đúng không, tôi cũng ở vùng ngoại thành đây, nhưng chỗ của tôi đâu có mưa đâu.]

[Hơn nữa, bây giờ mới bốn giờ chiều, trời vẫn còn sáng lắm mà?]

[Tôi vừa mở điện thoại lên để kiểm tra thời tiết, khu Nam Tân, Kinh Châu không hề có mưa, dự báo thời tiết nói hôm nay là trời nắng.]

[Vậy có nghĩa là trại huấn luyện của 99 – 1 không đặt ở Kinh Châu nha.]

[Có lý đó, cùng một khu vực sao có thể một nơi mưa to sét đánh, một nơi lại không nghe thấy gì được?]

Những bình luận bàn tán về thời tiết nhanh chóng bị đẩy xuống dưới.

Không thể quay về ký túc xá, cũng không thể tiếp tục tập luyện, ngoài hành lang lại là một màn đen đặc.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, không gian chỉ mịt mờ như có sương mù lúc này đã chuyển thành đen kịt, không ai dám chạy lung tung, tất cả đành phải ở lại phòng huấn luyện.

Alan gọi điện thoại cho đạo diễn chương trình, nhưng gọi mãi vẫn không có người nghe máy, không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, chẳng qua mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ sớm được giải quyết, cho nên cũng không quá bận tâm.

Sở Nhược Tồn cố ý đóng cửa lại, nhắc nhở những người khác: “Lát nữa, bất kể ai đến gõ cửa, cũng đừng tùy tiện mở ra.”

Nhưng hiển nhiên không ai để ý đến lời của cậu, tất cả đều đang ngồi quây thành một vòng tròn, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên màn hình phát sóng.

Đinh Chiêu Chiêu rất giỏi khuấy động bầu không khí: “Nếu đã không thể tập luyện, vậy thì đổi thành thời gian phúc lợi đi, fans có thể đặt hai câu hỏi cho mỗi người, sau đó tất cả sẽ lần lượt trả lời, mọi người cảm thấy thế nào?”

Ai nấy đều hào hứng không thôi, cơ hội lên hình này còn tốt hơn nhiều so với việc chỉ xuất hiện vài giây trong những đoạn cắt hậu trường.

“Vậy thì bắt đầu luôn nhé, bắt đầu từ người ngồi bên trái tôi.” Đinh Chiêu Chiêu chỉ vào thực tập sinh đang ngồi bên cạnh mình, người này từng là bạn cùng phòng với hắn, quan hệ cũng không tệ lắm.

Alan để lại vị trí bên cạnh mình cho Sở Nhược Tồn: “Cậu ngồi đây đi.”

Sở Nhược Tồn không từ chối.

Các thực tập sinh bắt đầu trả lời câu hỏi của fans trong phòng phát sóng trực tiếp, trong lúc nhất thời, không khí cũng dần trở nên sôi động hơn.

Một nhóm nhỏ có tổng cộng tám người, cộng thêm Đinh Chiêu Chiêu là chín, mọi người xoay vòng trả lời rất nhanh.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt Alan, cậu ta có thứ hạng khá cao về độ nổi tiếng, vừa xuất hiện, phòng phát sóng trực tiếp liền tràn ngập fan của cậu ta, fans hỏi cậu ta có tiêu chuẩn gì đối với bạn gái tương lai không, cậu ta cười mỉm trả lời, hoàn toàn không để lộ bất kỳ sơ hở nào, có thể thấy rõ là đã được công ty huấn luyện kỹ càng từ trước.

Tiếp theo liền đến lượt Sở Nhược Tồn.

Mọi người bắt đầu phấn khích hẳn lên, Đinh Chiêu Chiêu giả vờ như không biết chuyện công ty đã cố ý biến Sở Nhược Tồn thành bia đỡ đạn, ngay sau khi Alan kết thúc phần trả lời, hắn lập tức xoay máy quay về phía Sở Nhược Tồn.

Đinh Chiêu Chiêu như thể đã nắm rõ tất cả, cố ý nâng mắt lên, làm bộ ngây thơ hỏi: “Đến lượt Nhược Tồn rồi, các bé iu có gì muốn hỏi cậu ấy không nào?”

Sở Nhược Tồn có thể nghe ra, trong giọng nói của hắn rõ ràng mang theo một sự hưng phấn khó che giấu.

Trong nhóm của Alan, ngoài chính cậu ta ra thì người có độ nổi tiếng cao nhất chính là Sở Nhược Tồn, hơn nữa cậu mới vừa xuất hiện trên hot search, fans của chương trình sao có thể không nhận ra cậu được chứ?!

Ngay khi gương mặt của Sở Nhược Tồn xuất hiện trên màn hình phát sóng trực tiếp, hàng loạt bình luận mắng chửi lập tức tràn lên.

Trong lúc mắng chửi, bọn họ còn không quên thưởng thức gương mặt của Sở Nhược Tồn.