Đối phương ngậm miệng không nhắc đến lai lịch của mình, chỉ bảo Thường Tửu gọi y là “Tiểu Ngũ”, nói là y bị thương do gặp hồn thú khi ra khỏi thành, sau đó bị Độc Nhãn bắt về.
Từ mấy chữ “ra khỏi thành” trong miệng y, Thường Tửu suy đoán có lẽ Tiểu Ngũ đến từ thành Đông Lê.
Nàng rất muốn thăm dò thật chi tiết về những chuyện liên quan đến thành Đông Lê, nhưng mà đối phương cố ý giấu giếm lai lịch, cho nên nàng cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế.
Thường Tửu vẫn giả vờ đặt câu hỏi như không có chuyện gì: “Tiểu Ngũ này, bọn họ nói luyện hồn sư rất mạnh mẽ. Nếu đã như vậy, sao bọn họ không đi diệt trừ hồn thú ở khu khai thác mỏ nhỉ?”
Tiểu Ngũ im lặng một hồi, tiếp đến nghiêm túc đáp lời: “Khu đồi hoang rất lớn, hồn thú cấp 5 trở lên sợ rằng cũng có hơn 10000 con, chẳng qua cô biết có bao nhiêu luyện hồn sư cấp 5 trở lên không?”
Thường Tửu thật sự không biết, nghe giọng điệu nghiêm nghị của người kia, nàng suy đoán điều tệ nhất: “10?”
“...” Tiểu Ngũ nghẹn họng, đưa ra câu trả lời: “Ngược lại cũng không ít như vậy, có khoảng hơn 1000 người.”
“Với lại hồn thú giỏi ẩn giấu, lại có tính tấn công vô cùng mạnh, các luyện hồn sư cũng không có cách nào phân chia người. Còn có hồn vật bản mệnh của rất nhiều luyện hồn sư không thể tổn thương đến hồn thú...”
“Hồn vật bản mệnh á?” Thường Tửu lại nắm bắt được từ ngữ quan trọng.
Lúc Tang Bưu lấy ra cái chùy kỳ lạ kia ra, có thợ mỏ cũng nhắc đến từ này. Tuy nhiên suy cho cùng nguyên chủ còn trẻ, biết rất ít thông tin liên quan đến luyện hồn sư, cũng không biết rốt cuộc thứ này là gì.
Tiểu Ngũ cũng không cảm thấy quái lại, khu đồi hoang cực kỳ lớn, người bình thường ở ngoài thành gần như không có cách nào tiếp xúc với tin tức về luyện hồn sư.
Những chuyện này cũng không tính là bí mật ở trong thành, cho nên y bình tĩnh giải thích.
“Hồn thú khó đối phó, sở dĩ luyện hồn sư mạnh mẽ đến mức có thể đối phó với bọn chúng là vì họ có thể tu luyện lực thần hồn để triệu hồn ra hồn vật bản mệnh của mình. Người có thể triệu hồn được hồn vật bản mệnh của mình mới được gọi là luyện hồn sư.”
Y dừng lại một chốc rồi tiếp lời: “Nhưng mà hồn vật bản mệnh của mỗi người đều không giống nhau, có thể là thần kiếm vô địch, cũng có thể là một ngọn lửa chỉ đủ để châm dây pháo.”
“Thế nên có một số luyện hồn sư không đối phó với hồn thú được hả?”
“Không phải một số, là năng lực chiến đấu của phần lớn luyện hồn sư đều không tính là quá mạnh. Đương nhiên đó là đối với hồn thú, còn đối với người bình thường mà nói thì sức mạnh của luyện hồn sư vẫn khó mà tưởng tượng được.”
Thường Tửu trầm tư gật đầu, sau đó nàng xoa cằm ho nhẹ một tiếng, như vô tình hỏi: “Hồn vật bản mệnh kia nhất định là vũ khí hoặc là công cụ sao, có thể là vật sống khác hay không...”
“Vật sống sao?” Tiểu Ngũ ngẩn ra: “Cô hỏi về hồn vật hệ thực vật ư? Vậy trái lại cũng không ít...”
“Khụ, ý ta là có mãnh cầm hay thú dữ không ấy...”
Y còn chưa kịp mở miệng trả lời, âm thanh xôn xao truyền đến từ bên ngoài đã cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
“Xê ra.”
Thường Tửu hành động nhanh chóng đẩy y ra rồi nằm sấp xuống đất, kề mắt vào gần khe hở quan sát.
Tiểu Ngũ cũng khó khăn trở mình, nằm bò dưới đất sóng vai với nàng theo dõi bên ngoài.
Ánh lửa bên ngoài sáng rực, nàng thấy rõ có thêm hai người được khiêng từ phía hầm mỏ về bên này. Tay của bọn họ cứng đờ xanh xám, trông có vẻ như không còn hơi thở.
Có tiếng đối thoại mơ hồ truyền đến.
“Tang Bưu đại nhân cũng thật là, biết rõ bên trong có hồn thú, sao lại còn cho hai người họ vào hầm mỏ chứ?”
“Suỵt, cậu không nghe nói à, bên trong có hơn 1000 viên hồn thạch đã khai thác mà chưa vận chuyển ra ngoài đó, Tang Bưu đại nhân nóng lòng muốn lấy được hồn thạch, đâu quan tâm đến sống chết của những người như chúng ta chứ!”
“Ầy! Nhắc đến đồ chơi hồn thú này cũng lạ, thấy người cũng trốn ra được rồi, trên người cũng không có vết thương nào, sao lại bỗng nhiên tắt thở rồi?”
“Nhưng mà hồn thạch vẫn chưa lấy ra được đâu, chẳng lẽ phải phái người vào tiếp à?”
“Nói nhảm, mà còn mấy người biết vị trí cất giữ cụ thể của số hồn thạch kia đều chết hết. Nhiều hầm mỏ như vậy, Tang Bưu đại nhân nhất định sẽ sai người vào trong thăm dò rồi!”
“...”
Tiếng trò chuyện càng ngày càng rõ ràng, hai người dọn thi thể kia đang đi thẳng về phía bên này.
Thường Tửu nhanh chóng lăn sang một bên né tránh, lúc chuẩn bị nằm ngang giả chết, nàng lại thấy Tiểu Ngũ di chuyển một cách rất khó khăn.
Người tốt Thường Tửu giơ chân đá, giúp đỡ y thành công lăn vào trong góc.
Tiểu Ngũ rên lên một tiếng, run lẩy bẩy che đầu, lần này thật sự không thể động đậy dù chỉ một chút.
“...”