Tiêu Ngọc Kỳ liếc nhìn bát mì nóng hổi trên bàn, màu sắc hấp dẫn, chỉ ngửi mùi thôi cũng đã thấy ngon.
Do chuyện thích khách tối qua, hôm nay Tiêu Ngọc Kỳ hầu như chưa ăn gì, bận rộn đến giờ mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Bị ánh mắt khát khao của Tô Kiến Nguyệt nhìn chằm chằm, Tiêu Ngọc Kỳ miễn cưỡng gật đầu.
“Quả nhân trước nay không dễ dàng ăn thức ăn ở bên ngoài.”
Tô Kiến Nguyệt lập tức hiểu ý.
“Tôi hiểu, cần thử độc chứ gì! Để tôi, ngài chờ một chút.”
Nói xong, cô quay lại bếp lấy một cái bát rỗng và một đôi đũa, rồi chạy lại, chia một nửa bát mì lớn ra, còn gắp thêm một quả trứng ốp la cho mình, sau đó đẩy bát có phần lớn hơn về phía Tiêu Ngọc Kỳ.
“Tôi ăn trước, ngài cứ tự nhiên!”
Cô chỉnh giá đỡ điện thoại ở góc độ mà cả hai có thể xem thoải mái, sau đó bật lại chương trình giải trí.
Tô Kiến Nguyệt vui vẻ ăn mì, thỉnh thoảng bị những tình tiết hài hước trong chương trình làm cười đến mức ngả nghiêng.
Tiêu Ngọc Kỳ nhìn Tô Kiến Nguyệt cười đến không chịu nổi, lại nhìn về phía chiếc điện thoại màu hồng sôi động kia, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Hắn cầm đũa gắp hai sợi mì, cúi đầu ăn thử.
Một miếng mì trơn mềm trôi xuống, vị chua ngọt đậm đà lan tỏa trong miệng, ngoài dự đoán lại vô cùng ngon.
Chẳng mấy chốc, hắn đã ăn sạch cả bát mì, ngay cả nước cũng uống hết, không để lại giọt nào.
“Thế nào? Ngon không? Tay nghề của tôi không tệ đúng không?”
Tô Kiến Nguyệt không biết từ lúc nào đã tắt điện thoại, bát mì của cô cũng ăn xong, khuôn mặt tươi tắn ghé sát vào Tiêu Ngọc Kỳ, nụ cười rạng rỡ như chứa cả bầu trời đầy sao.
Tiêu Ngọc Kỳ khẽ nhướng mày, đưa ra đánh giá chuẩn mực: “Tạm được!”
Tô Kiến Nguyệt nghe vậy, cũng không tức giận, chỉ tò mò hỏi: “Thức ăn trong hoàng cung chắc ngon lắm nhỉ?”
Tiêu Ngọc Kỳ vừa định trả lời, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Tô Kiến Nguyệt bỗng có linh cảm không hay.
Quả nhiên, khi nhìn qua màn hình theo dõi, cô liền thấy...
Tô Vũ Sâm?
Hừ!
Lại đến để làm sứ giả chính nghĩa giúp người nhà họ Tô lên án cô sao?
Tô Kiến Nguyệt không muốn mở cửa.
Nhưng cô hiểu tính cách của Tô Vũ Sâm. Giữa đêm hôm thế này, nếu đã đến, anh ta chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi.
Bàn tay Tô Kiến Nguyệt siết chặt thành nắm đấm, hít sâu hai lần, rồi chậm rãi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thấy cánh cửa nặng nề cuối cùng cũng mở, Tô Vũ Sâm nhíu mày vẻ không hài lòng.
_______
Edit: Vinita