Giường Lớn Nhà Ta Thông Cổ Kim, Một Lòng Kiếm Tiền Dưỡng Bạo Quân

Chương 15: Xấu

"Anh là Hoàng đế thì ghê gớm lắm à? Hoàng đế thì có thể tùy tiện xông vào nhà người khác dọa người sao?"

Tiêu Ngọc Kỳ giơ lên một thỏi vàng.

Nước mắt của Tô Kiến Nguyệt chưa kịp rơi đã nhanh chóng bị cô nuốt trở lại.

"Nhưng mà anh không giống bọn họ, anh là Hoàng đế thật, anh có quyền này. Nhà tôi chính là nhà anh, anh muốn đến lúc nào cũng được, không sao cả!"

Chỉ cần miệng mình nhanh nhẹn, cô sẽ không bao giờ tự làm mình mất mặt!

Tô Kiến Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ, đứng dậy, chạy nhanh đến dìu Tiêu Ngọc Kỳ xuống bậc thang.

"Ngài đi từ từ thôi, sàn trơn, cẩn thận ngã. Ngài ăn cơm chưa? Nếu không chê thì ăn chút gì ở chỗ tôi nhé?"

Vừa hay, tối nay cô nấu mì hơi nhiều.

Lúc nãy tìm xem show giải trí còn lo ăn mà không hết sẽ lãng phí.

Tiêu Ngọc Kỳ nhìn thấu bản chất của cô, hừ lạnh một tiếng rồi đặt thỏi vàng lên bàn cái cạch. Âm thanh đó vang dội khiến người nghe kinh hãi.

Tô Kiến Nguyệt cảm thấy, đây là âm thanh dễ nghe nhất mà cô từng được nghe!

"Thu lại cái nụ cười nịnh nọt đó đi, thật xấu!"

Tô Kiến Nguyệt: "…"

Cô hít một hơi thật sâu.

Không tức giận, không tức giận, tức giận hại thân, không ai chịu thay, cứ coi anh ta như một con chó hôi là được!

“Vậy thì tôi sẽ không cười nữa!”

Cô cười nhạt, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngọc Kỳ.

“Vậy ngài... ăn không?”

Tô Kiến Nguyệt vẫy tay, để hương thơm của mì lan tỏa đến chóp mũi Tiêu Ngọc Kỳ.

Từ điện thoại vang lên một tràng cười lớn.

Ánh mắt Tiêu Ngọc Kỳ cảnh giác nhìn về phía chiếc điện thoại màu hồng: “Trong này có người à?”

Tô Kiến Nguyệt lúc này mới phản ứng kịp, chẳng lẽ Tiêu Ngọc Kỳ giật mình lớn như vậy là vì nghe thấy âm thanh từ điện thoại?

Cô cầm điện thoại lên, màn hình đang phát đoạn video một minh tinh ngồi ghế đạn bị bắn vào hồ nước do đồng đội trả lời sai câu hỏi, tiếng hét xen lẫn với tiếng cười rộn ràng vang lên.

Tô Kiến Nguyệt thử hỏi: “Ngài nói là... cái này sao?”

Quả nhiên Tiêu Ngọc Kỳ lập tức lùi lại, chiếc ghế bị đẩy ra khỏi bàn ăn đến nửa mét.

“Đây là vật gì? Sao bên trong lại có nhiều người như vậy?”

Tô Kiến Nguyệt ngay lập tức tạm dừng video, tiếng cười sảng khoái cũng ngừng lại.

“Đây là điện thoại, người trong đó tuy là thật, nhưng họ không thể ra ngoài.”

Nghe thấy không thể ra ngoài, Tiêu Ngọc Kỳ mới thả lỏng cảnh giác.

“Ngài ăn mì không? Tôi nấu ngon lắm! Chúng ta vừa ăn vừa xem chương trình giải trí nhé!”

Tô Kiến Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn Tiêu Ngọc Kỳ đầy mong đợi.

________

Edit: Vinita