Thời gian trôi qua, Kiều An càng thấm nhuần sự cần thiết của việc duy trì vỏ bọc ngoan ngoãn. Mỗi buổi sáng, cô thức dậy sớm, chuẩn bị cho mình bữa sáng và ngồi cùng Phong Dương, giả vờ như mọi thứ đã ổn. Cô nói ít đi, không phản kháng và luôn giữ thái độ im lặng khi Phong Dương đưa ra những câu hỏi hay yêu cầu. Dù trong lòng cô vẫn đầy sự căm ghét và phản kháng, nhưng biểu hiện bên ngoài của cô dần khiến Phong Dương lơi lỏng sự cảnh giác.
Một hôm, sau khi dùng bữa sáng, Phong Dương ngồi lại trong phòng khách, mắt lướt qua tờ báo trước mặt, nhưng ánh mắt anh thường xuyên rời khỏi nó để quan sát Kiều An. Cô đang lặng lẽ dọn dẹp bát đĩa, hoàn toàn không nhìn anh. Điều này khiến Phong Dương phần nào cảm thấy hài lòng. Kiều An đã không còn bùng nổ những cơn giận dữ như trước đây, cũng không còn cố gắng trốn tránh hay đối đầu với anh.
Nhưng trong lòng Kiều An, mọi thứ không hề đơn giản như vậy. Cô vẫn âm thầm quan sát từng góc khuất của căn nhà, từng chi tiết nhỏ, để tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của một lối thoát. Cô nhớ từng đường đi lối lại trong căn biệt thự này như lòng bàn tay, nhưng dường như không có bất kỳ lối thoát nào khả thi. Hệ thống an ninh quá chặt chẽ, cửa ra vào bị khóa, và những người làm việc trong nhà luôn được Phong Dương giám sát kỹ càng.
Cô cũng đã thử nhiều lần tiếp cận hệ thống báo động trong biệt thự, nhưng mọi thứ dường như đều bị kiểm soát. Cánh cửa ban công lớn dẫn ra vườn, nơi cô từng nghĩ có thể nhảy xuống từ tầng hai, đã bị Phong Dương khóa kín. Mọi hành động của cô đều bị giới hạn trong một không gian mà anh đã tính toán tỉ mỉ.
Một tối nọ, sau khi Phong Dương về nhà, anh ngồi xuống cạnh Kiều An. Cô không rời khỏi chỗ ngồi của mình, dù trong lòng cô luôn cảm thấy bất an mỗi khi anh đến gần.
“Em có vẻ đã chấp nhận cuộc sống này,” Phong Dương nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút hài lòng. “Tôi đã nói với em từ đầu rồi, nếu em ngoan ngoãn, mọi thứ sẽ không quá khó khăn.”
Kiều An chỉ gật đầu, không nói gì. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô biết rằng phản ứng mạnh mẽ sẽ chỉ khiến tình huống trở nên tồi tệ hơn. Cô cũng hiểu rằng phải tiếp tục giả vờ thuận theo, ít nhất cho đến khi cô tìm ra cơ hội trốn thoát.
“Tôi đã nghĩ nhiều về việc để em có một chút tự do hơn,” Phong Dương tiếp tục, giọng anh trầm ấm nhưng vẫn mang một sự kiểm soát ngầm. “Có lẽ chúng ta có thể đi ra ngoài một chút. Em cần thay đổi không khí.”
Kiều An cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không muốn ra ngoài cùng anh, nhưng cô biết rằng từ chối lúc này sẽ khiến Phong Dương nghi ngờ. Cô mím môi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. “Tôi không cần, ở đây cũng ổn rồi.”
Phong Dương mỉm cười, nhưng nụ cười của anh không làm Kiều An cảm thấy an tâm. “Đừng lo, Kiều An. Tôi nghĩ em sẽ thích ra ngoài một chút. Một sự thay đổi nhỏ có thể tốt cho chúng ta.”
Cô không thể từ chối. Anh đã quyết định. Và dù cô không muốn, nhưng một phần trong Kiều An cũng tự nhủ rằng, có lẽ việc ra ngoài sẽ cho cô cơ hội để tìm kiếm một cách thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Chương 7: Lối thoát mờ mịt
Thời gian trôi qua, Kiều An càng thấm nhuần sự cần thiết của việc duy trì vỏ bọc ngoan ngoãn. Mỗi buổi sáng, cô thức dậy sớm, chuẩn bị cho mình bữa sáng và ngồi cùng Phong Dương, giả vờ như mọi thứ đã ổn. Cô nói ít đi, không phản kháng và luôn giữ thái độ im lặng khi Phong Dương đưa ra những câu hỏi hay yêu cầu. Dù trong lòng cô vẫn đầy sự căm ghét và phản kháng, nhưng biểu hiện bên ngoài của cô dần khiến Phong Dương lơi lỏng sự cảnh giác.
Một hôm, sau khi dùng bữa sáng, Phong Dương ngồi lại trong phòng khách, mắt lướt qua tờ báo trước mặt, nhưng ánh mắt anh thường xuyên rời khỏi nó để quan sát Kiều An. Cô đang lặng lẽ dọn dẹp bát đĩa, hoàn toàn không nhìn anh. Điều này khiến Phong Dương phần nào cảm thấy hài lòng. Kiều An đã không còn bùng nổ những cơn giận dữ như trước đây, cũng không còn cố gắng trốn tránh hay đối đầu với anh.
Nhưng trong lòng Kiều An, mọi thứ không hề đơn giản như vậy. Cô vẫn âm thầm quan sát từng góc khuất của căn nhà, từng chi tiết nhỏ, để tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của một lối thoát. Cô nhớ từng đường đi lối lại trong căn biệt thự này như lòng bàn tay, nhưng dường như không có bất kỳ lối thoát nào khả thi. Hệ thống an ninh quá chặt chẽ, cửa ra vào bị khóa, và những người làm việc trong nhà luôn được Phong Dương giám sát kỹ càng.
Cô cũng đã thử nhiều lần tiếp cận hệ thống báo động trong biệt thự, nhưng mọi thứ dường như đều bị kiểm soát. Cánh cửa ban công lớn dẫn ra vườn, nơi cô từng nghĩ có thể nhảy xuống từ tầng hai, đã bị Phong Dương khóa kín. Mọi hành động của cô đều bị giới hạn trong một không gian mà anh đã tính toán tỉ mỉ.
Một tối nọ, sau khi Phong Dương về nhà, anh ngồi xuống cạnh Kiều An. Cô không rời khỏi chỗ ngồi của mình, dù trong lòng cô luôn cảm thấy bất an mỗi khi anh đến gần.
“Em có vẻ đã chấp nhận cuộc sống này,” Phong Dương nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút hài lòng. “Tôi đã nói với em từ đầu rồi, nếu em ngoan ngoãn, mọi thứ sẽ không quá khó khăn.”
Kiều An chỉ gật đầu, không nói gì. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô biết rằng phản ứng mạnh mẽ sẽ chỉ khiến tình huống trở nên tồi tệ hơn. Cô cũng hiểu rằng phải tiếp tục giả vờ thuận theo, ít nhất cho đến khi cô tìm ra cơ hội trốn thoát.
“Tôi đã nghĩ nhiều về việc để em có một chút tự do hơn,” Phong Dương tiếp tục, giọng anh trầm ấm nhưng vẫn mang một sự kiểm soát ngầm. “Có lẽ chúng ta có thể đi ra ngoài một chút. Em cần thay đổi không khí.”
Kiều An cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không muốn ra ngoài cùng anh, nhưng cô biết rằng từ chối lúc này sẽ khiến Phong Dương nghi ngờ. Cô mím môi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. “Tôi không cần, ở đây cũng ổn rồi.”
Phong Dương mỉm cười, nhưng nụ cười của anh không làm Kiều An cảm thấy an tâm. “Đừng lo, Kiều An. Tôi nghĩ em sẽ thích ra ngoài một chút. Một sự thay đổi nhỏ có thể tốt cho chúng ta.”
Cô không thể từ chối. Anh đã quyết định. Và dù cô không muốn, nhưng một phần trong Kiều An cũng tự nhủ rằng, có lẽ việc ra ngoài sẽ cho cô cơ hội để tìm kiếm một cách thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Sáng hôm sau, Phong Dương yêu cầu chuẩn bị xe để đưa Kiều An ra ngoài. Đây là lần đầu tiên sau nhiều tháng cô được rời khỏi biệt thự, và điều này khiến cô cảm thấy vừa lo lắng vừa hy vọng. Trong suốt quãng đường đi, Phong Dương ngồi bên cạnh cô, đôi mắt thỉnh thoảng liếc qua cô như để kiểm tra phản ứng. Kiều An giữ thái độ bình thản, không để lộ bất kỳ dấu hiệu gì có thể khiến anh nghi ngờ.
Chiếc xe dừng lại trước một quán cà phê sang trọng nằm bên bờ hồ. Đây là một nơi khá yên tĩnh, với những hàng cây xanh mát và không khí trong lành. Nhưng Kiều An không thể tận hưởng không gian này như một người tự do. Cô biết rằng, dù ở ngoài, cô vẫn bị bao quanh bởi sự kiểm soát của Phong Dương.
Họ bước vào quán, và Phong Dương chọn một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra mặt hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Anh gọi đồ uống cho cả hai, sau đó dựa người ra sau ghế, đôi mắt vẫn không rời khỏi Kiều An.
“Em cảm thấy thế nào?” Anh hỏi, giọng anh đầy vẻ quan tâm, nhưng Kiều An biết đó chỉ là một lớp vỏ bọc cho sự kiểm soát ngầm.
“Tốt,” cô đáp lại ngắn gọn, cố giữ cho giọng mình không run.
Phong Dương mỉm cười, như thể hài lòng với câu trả lời của cô. “Tôi muốn cho em thấy rằng cuộc sống của chúng ta không cần phải khép kín như em nghĩ. Chúng ta có thể cùng nhau tận hưởng nhiều điều nếu em chịu hợp tác.”
Kiều An không đáp. Cô không thể hiểu được vì sao Phong Dương lại nói những lời như vậy, như thể mối quan hệ giữa họ là một điều bình thường, như thể cô đã tự nguyện bước vào cuộc sống này. Nhưng cô biết rằng bất kỳ sự phản kháng nào cũng sẽ không giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Sau một lúc im lặng, Phong Dương ngả người ra sau, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Kiều An. “Em đã ngoan ngoãn trong thời gian qua. Tôi rất trân trọng điều đó. Và tôi nghĩ rằng, nếu em tiếp tục như vậy, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn cho cả hai chúng ta.”
Lời nói của anh khiến Kiều An cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô biết rằng mình không thể tiếp tục giả vờ mãi. Nhưng cô cũng hiểu rằng không có lựa chọn nào khác. Cô phải kiên nhẫn, phải tìm cách thích nghi với sự kiểm soát này, cho đến khi cô có đủ cơ hội để thoát ra.
Cuộc sống của cô giờ đây chẳng khác gì một ván cờ, mà người chơi duy nhất đang kiểm soát mọi nước đi chính là Phong Dương.