Xuyên Nhanh: Những Vai Phản Diện Bệnh Kiều Cố Chấp Đều Phải Lòng Nàng

Quyển 2 - Chương 22: Thật thiên kim trở về

Hứa Vĩ Kỳ và Cố Hiểu Vân kết hôn được ba tháng thì xảy ra chuyện dẫn đến ly hôn. Nguyên nhân là do Hứa Vĩ Kỳ trong đêm tân hôn đã lén lút nɠɵạı ŧìиɧ, bị Cố Hiểu Vân bắt quả tang ngay tại chỗ. Tất nhiên, không thể thiếu việc Cố Nhược Kiều đứng sau lén thổi gió, châm dầu vào lửa.

Hứa Vĩ Kỳ cảm thấy mất hết mặt mũi, nên quyết tâm ly hôn với Cố Hiểu Vân. Tuy nhiên, lúc này, dự án hợp tác giữa nhà họ Cố và nhà họ Hứa mới chỉ thực hiện được một nửa. Tình hình của Cố thị cũng đang không mấy khả quan, khiến ba Cố chỉ có thể đau đầu tìm cách giải quyết.

Đây chính là lý do khiến Hứa Vĩ Kỳ trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết. Một khi ly hôn thành công, không còn quan hệ với nhà họ Hứa, Cố thị sẽ rơi vào tình trạng khó khăn hơn, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ lao dốc…

Bất đắc dĩ, ba mẹ Cố buộc phải tìm đến Cố Nhược Kiều. Mấy năm nay, sự nghiệp của Cố Nhược Kiều ngày càng phát triển, công ty của cô thậm chí đã mở rộng ra cả thị trường quốc tế. So với hình ảnh cô gái rụt rè, luôn cúi đầu, không dám lên tiếng trước đây, giờ đây Cố Nhược Kiều tự tin, xinh đẹp và đầy bản lĩnh, khiến ông bà Cố thoáng chút bối rối.

Mẹ Cố lên tiếng, giọng pha chút dè dặt:

“Nhược Kiều, con... dạo này sống tốt chứ? Ba mẹ đều rất nhớ con.”

Cố Nhược Kiều khẽ nhếch môi cười, đầy vẻ khách sáo:

“Cũng ổn. Ông bà tìm tôi có chuyện gì sao?”

Nụ cười trên mặt mẹ Cố thoáng chùng xuống, giọng hơi bối rối:

“Nhược Kiều, chúng ta là ba mẹ con, sao con lại nói những lời như vậy?”

Cố Nhược Kiều lạnh lùng đáp:

“Nếu tôi nhớ không nhầm, chẳng phải từ một năm trước, chúng ta đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa sao? Lúc bị phóng viên hỏi đến, ông Cố cũng đâu phủ nhận điều đó, đúng chứ?”

Sắc mặt ba Cố lập tức sa sầm.

Lúc trước, khi Cố Nhược Kiều quyết định đoạn tuyệt quan hệ, ông từng nghĩ cô quá ngây thơ. Dẫu sao cô cũng không lớn lên trong gia đình, tình cảm chẳng thể sâu đậm. Ông tin rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận, khóc lóc quay về cầu xin Cố gia.

Vì muốn cô nếm trải bài học nhớ đời, ông Cố quyết định không phủ nhận sự đoạn tuyệt ấy, chỉ chờ ngày cô không chống đỡ nổi mà trở về nhận sai. Nhưng không ngờ…

Ông Cố tức giận, giọng gằn lên:

“Chúng ta là ba mẹ con, sao con lại có thái độ như thế này?”

Cố Nhược Kiều nhếch mép cười mỉa:

“Ồ, ông bà xem tôi là con gái từ bao giờ vậy? Thật bất ngờ đấy. Tôi cứ tưởng trong mắt ông bà, con gái duy nhất chỉ có Cố Hiểu Vân mà thôi.”

Ông Cố gắt lên:

“Con có ý gì?”

Bà Cố vội kéo tay ông, rồi quay sang Cố Nhược Kiều, giọng nhỏ nhẹ hơn:

“Nhược Kiều, đối với ba mẹ, con và Hiểu Vân đều là con cái trong nhà cả.”

Cố Nhược Kiều nhếch môi cười nhạt:

“Vậy nên, ông bà có thể dễ dàng dung túng cho Cố Hiểu Vân quyến rũ Hứa Vĩ Kỳ, thậm chí hại chết tôi, đúng không?”

Bà Cố lúng túng:

“Làm gì nghiêm trọng đến mức đó. Trước đây, chuyện Hiểu Vân thuê người bôi nhọ con, ba mẹ đã trách mắng nó rồi. Nó cũng nhận sai rồi mà.”

Cố Nhược Kiều chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng.

Trước đây bọn họ chưa từng nói như vậy mà chỉ một mực khuyên cô nhịn nhục cho yên chuyện. Huống hồ, Cố Hiểu Vân thật sự đã đẩy nguyên thân của cô vào dòng xe cộ, khiến cô bỏ mạng oan uổng.

Cố Nhược Kiều không muốn phí lời đôi co với họ nữa.

Cô lạnh lùng cất tiếng:

“Hôm nay các người tìm đến đây vì chuyện Cố Hiểu Vân muốn ly hôn, đúng không?”

Sắc mặt ba mẹ Cố đồng loạt tối sầm lại, lộ rõ vẻ bối rối.

Cố Nhược Kiều nhếch môi cười nhạt:

“Chuyện này tôi sẽ giúp các người giải quyết. Họ sẽ không ly hôn.”

Cô không thể để đôi cẩu nam nữ ấy tiếp tục đi làm hại người khác. Tốt nhất là trói chặt nhau cả đời, suốt ngày nhìn nhau không vừa mắt.

Ánh mắt cô lướt qua hai người đối diện, giọng nói lạnh nhạt nhưng dứt khoát:

“Nhưng đây là lần cuối cùng. Từ nay về sau, tôi sẽ không quan tâm đến Cố gia hay bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô ta nữa.”

Thái độ hờ hững và dứt khoát của cô như một cú đòn mạnh vào lòng tự trọng của họ. Ba Cố giận đến mức muốn quát lớn, nhưng bị Cố Nhược Kiều cắt ngang:

“Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng nhận được chút yêu thương nào từ các người. Cả cuộc đời này, tôi tự mình vượt qua khó khăn để gây dựng nên tất cả. Các người không nghĩ rằng chỉ vì có chút quan hệ máu mủ mà có thể yêu cầu tôi làm tròn chữ hiếu, đúng không?”

Ba Cố nghẹn họng, không thể nói nên lời.

Nếu không phải vì năm xưa họ vô trách nhiệm làm lạc mất cô, cô đã không rơi vào hoàn cảnh bị lừa bán. Hơn nữa, sau khi đón cô về, họ cũng chẳng hề nghiêm túc đối xử tử tế, chỉ thấy cô là nỗi xấu hổ của gia đình.

Lời nói thẳng thừng của Cố Nhược Kiều khiến họ cảm thấy nhục nhã. Nỗi hổ thẹn ấy thậm chí còn đau đớn hơn cả việc bị tát thẳng vào mặt.

Nhìn lại, họ đã dồn hết sự cưng chiều và bảo bọc cho Cố Hiểu Vân, để rồi cô ta trở thành người như hôm nay…

Chỉ đến lúc này, hai vợ chồng nhà họ Cố mới thực sự cảm nhận được sự hối hận.