Dưới sự dẫn dắt tài tình của Lục Diễn, dự án năng lượng mới nhanh chóng gặt hái được thành công chỉ sau một năm ngắn ngủi. Dự án này không chỉ đạt được lợi nhuận đáng kể mà còn thu hút đông đảo các nhà đầu tư lớn, đồng thời thuận lợi niêm yết trên thị trường chứng khoán.
Cố Nhược Kiều nhờ vậy trở thành nữ doanh nhân trẻ tuổi sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ, đồng thời cũng là người phụ nữ đầu tiên trong nước đạt được thành tựu này ở tuổi 24.
So với hình ảnh chật vật, thê lương tại bữa tiệc đính hôn năm trước, khi bị vị hôn phu và em gái phản bội, hiện tại Cố Nhược Kiều đã hoàn toàn lột xác, trở thành người được công chúng ngưỡng mộ và ca tụng.
...
Nhìn thấy tin tức này, Cố Hiểu Vân tức giận đến mức ném mạnh chiếc điều khiển từ xa trong tay.
Một năm qua, cuộc sống của cô ta chẳng có lấy một ngày yên ổn.
Hứa Vĩ Kỳ ngày nào cũng lang thang bên ngoài, cặp kè với đủ loại phụ nữ. Thỉnh thoảng hắn có về nhà thì cũng chỉ để cãi nhau với cô, thậm chí không ít lần còn ra tay đánh đập cô.
Mỗi lần như vậy, Cố Hiểu Vân đều trở về nhà khóc lóc, cầu xin sự an ủi từ mẹ mình. Nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là lời khuyên nhẫn nhịn: "Cố chịu đi, chờ dự án hoàn thành rồi hãy tính."
Thế nhưng, dự án thì vẫn gặp vấn đề triền miên, mãi không thể hoàn công. Cố Hiểu Vân chẳng thể kiên nhẫn lâu hơn được nữa.
Lúc đầu, mẹ Cố còn dịu dàng khuyên bảo, nhưng số lần quá nhiều, cộng thêm việc Cố Nhược Kiều ngày càng thành công rực rỡ, thái độ của bà với Cố Hiểu Vân dần trở nên lạnh nhạt.
Nghĩ đến mọi thứ tồi tệ mà mình phải chịu đều bắt nguồn từ Cố Nhược Kiều, Cố Hiểu Vân nghiến răng đến phát đau.
“Đều tại Cố Nhược Kiều! Tại sao cô phải trở về? Tại sao cô lại cướp hết mọi thứ của tôi?”
Trong đôi mắt Cố Hiểu Vân hiện lên một tia âm độc, như thể đang nung nấu một kế hoạch.
Ở một nơi khác, Cố Nhược Kiều nằm nghiêng trên giường, tay nhẹ nhàng xoa vùng eo, ánh mắt lơ đãng.
Thế giới này quả nhiên rất khác với thế giới trước kia. Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày cô đến đây, nhưng mọi việc tiến triển rất chậm.
Nguyên thân của cô có hai nguyện vọng lớn: một là khiến đôi cẩu nam nữ kia phải trả giá đắt, hai là để ba mẹ mình sống cả đời còn lại trong sự day dứt.
Hứa Vĩ Kỳ và Cố Hiểu Vân giờ đã bị trừng trị không sai biệt lắm. Về phần ba mẹ Cố, cô vẫn cần thêm thời gian để đạt được hiệu quả như mong muốn. Có lẽ, chỉ cần hai, ba năm nữa, cô sẽ hoàn thành tất cả và có thể rời khỏi thế giới này.
Đang miên man suy nghĩ, cô bỗng cảm nhận được một hơi ấm áp bao trùm phía sau lưng.
Một đôi tay vòng qua eo cô, kéo cô sát lại trong lòng ngực rắn chắc.
“Chưa ngủ à? Nghĩ gì thế?” Giọng Lục Diễn vang lên trầm thấp, kề sát bên tai.
“… Không có gì.” Cô trả lời qua loa.
“Xem ra tinh thần em vẫn tốt nhỉ.”
Cố Nhược Kiều lập tức cứng người, vội vàng nói: “Tôi… tôi mệt lắm, muốn ngủ rồi.”
Lục Diễn khẽ cười, xoay người cô lại đối diện với anh.
Cố Nhược Kiều vội nhắm chặt mắt, giả vờ như đã kiệt sức.
May mắn thay, Lục Diễn không làm gì thêm. Anh chỉ cúi sát xuống, dừng lại khi môi họ chỉ còn cách nhau chưa đến một đốt ngón tay.
Hơi thở nóng hổi phả qua khiến mặt cô đỏ bừng, nhớ lại những khoảnh khắc giọng anh trầm khàn bên tai, khiến cổ họng cô không khỏi khô khốc.
“Vì sao em lại ra tay với Cố gia? Là vì em hận họ sao?” Anh hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự dò xét.
Cố Nhược Kiều không bất ngờ khi anh biết chuyện, bởi lẽ mọi việc liên quan đến cô dường như đều không qua được mắt anh.
Cô nhàn nhạt đáp lại: “Không đáng hận sao?”
Câu trả lời nằm trong dự đoán. Lục Diễn khẽ cười, như thể ẩn giấu điều gì sâu xa: “Em không giống như những gì báo chí đưa tin. Vậy nên em đã lợi dụng tôi từ đầu đến cuối, đúng không?”
“Lời này của Lục gia không đúng. Chẳng phải mối quan hệ của chúng ta ngay từ đầu đã là giao dịch hay sao?”
“Vậy thậm chí cả việc em muốn cơ thể tôi cũng là một phần giao dịch?”
“Tôi… Tôi khi nào muốn anh…”
“Không có thật sao?”
“…” Có chứ…
Nhưng Cố Nhược Kiều nhất định không thừa nhận điều này!
Cô giả vờ như không nghe thấy, nhắm mắt chặt hơn, nhưng vì quá mệt mỏi, cuối cùng cô thật sự ngủ thϊếp đi.
Mơ màng trong giấc ngủ, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh bên tai:
“Em nghĩ rằng mình có thể dễ dàng rời đi sau khi đã trêu chọc tôi sao?”
“Cố Nhược Kiều, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ đi. Nếu không, tôi chỉ có thể trói em lại và khóa em ở căn phòng này.”