Xuyên Nhanh: Những Vai Phản Diện Bệnh Kiều Cố Chấp Đều Phải Lòng Nàng

Quyển 2 - Chương 23: Thật thiên kim trở về

*Note: Từ chương này mình sẽ thay đổi cách xưng hô của nhân vật nam nữ chính cho thân mật hơn nhé!*

Cố Nhược Kiều giữ đúng lời hứa, dùng chiêu bài uy hϊếp các cổ đông của Hứa thị, buộc họ không để Hứa Vĩ Kỳ và Cố Hiểu Vân ly hôn. Người ngoài nhìn vào còn tưởng cô thật sự có tình cảm tỷ muội sâu đậm, nhưng đâu biết rằng đây chỉ là cách cô trói chặt đôi cẩu nam nữ ấy vào nhau.

Xử lý xong chuyện này, Cố Nhược Kiều quyết định khép lại mọi ràng buộc. Nhưng để tránh việc ba mẹ Cố lại dùng tình thân ép buộc, cô dự định biến mất một thời gian.

Kế hoạch của cô vốn hoàn hảo, nhưng không ngờ lại gặp biến cố trên đường thực hiện.

Khi tỉnh dậy, Cố Nhược Kiều cảm thấy nơi mình đang ở có điều gì đó không ổn.

Cô nhíu mày tự hỏi:

“Nơi này là đâu?”

Một giọng nói lạ vang lên trong đầu:

“Ký chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Đây là biệt thự của Lục Diễn.”

Cố Nhược Kiều ngẩn người:

“Hả?”

Cô chỉ nhớ tối qua mình bị hành hạ đến kiệt sức, sau đó mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Dù lúc nửa tỉnh nửa mê có cảm giác như bị người ta khiêng đi, nhưng cô không ngờ mình lại bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Đang suy nghĩ thì cô chợt cảm nhận có một cánh tay vòng qua eo mình.

Chủ nhân của cánh tay ấy siết nhẹ hơn, giọng nói trầm ấm và đầy từ tính vang lên bên tai:

“Dậy rồi à?”

Ngay sau đó, một hơi ấm áp áp sát vào người cô.

Cố Nhược Kiều lập tức cứng đờ, lắp bắp:

“Nơi này là...?”

Người đàn ông bên cạnh đáp lời, giọng thản nhiên:

“Chỗ tôi chuẩn bị cho em.”

Nghe giọng điệu này, cô liền cảm thấy có gì đó không ổn.

“Ý anh là gì?”

Lục Diễn không trả lời thẳng, chỉ nói:

“Chuyến bay của em, tôi đã cho người hủy rồi.”

Nghe vậy, Cố Nhược Kiều lập tức nổi giận:

“Anh... sao anh dám…”

Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì giọng liền nghẹn lại.

“Lục Diễn, anh…”

“Kiều Kiều,” giọng anh thấp thoáng nét cười, “em đúng là một cô gái vô tâm. Lợi dụng tôi xong là định bỏ đi luôn sao?”

“Tôi... tôi không có…” Cô nói, hơi thở trở nên rối loạn.

“Không có à?” Anh cúi xuống, khẽ ngậm lấy vành tai cô, giọng trầm khàn:

“Lời này nghe chẳng đáng tin chút nào.”

“Tôi chỉ là… muốn đi nghỉ phép thôi... Anh đừng… a…”

“Nghỉ phép? Một mình?”

“À… không… chẳng lẽ…”

“Nếu vậy thì cho tôi đi cùng.”

Cố Nhược Kiều chột dạ, vội quay đi nơi khác, tránh ánh mắt của anh.

Ngay từ đầu, Cố Nhược Kiều đã cảm nhận Lục Diễn không hề đơn giản. Anh như nắm rõ mọi hành động của cô trong lòng bàn tay, kiểm soát từng chi tiết trong lịch trình của cô.

Buổi tối, anh luôn khiến cô có cảm giác như bị nhấn chìm hoàn toàn trong hơi thở của anh. Ngay cả tư thế ngủ cũng đầy bá đạo, như thể muốn giam cô trong vòng tay không lối thoát.

Ban đầu, người đàn ông này giấu mình rất giỏi, đến mức lừa được cả cô! Nhưng thực tế thì sao?

Anh chẳng khác gì một kẻ chiếm hữu cuồng loạn, thậm chí còn có chút biếи ŧɦái!

“Lục Diễn, chúng ta cần nói chuyện…” Cố Nhược Kiều cố gắng lấy hết dũng khí.

“Được thôi, em muốn nói thế nào?” Anh nhẹ nhàng đáp, giọng nói đầy sự dịu dàng, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược.

Giống như một con dã thú đang vồ mồi, anh mãnh liệt và không khoan nhượng.

“Không… không được…”

Nhưng tất cả sự kháng cự của cô nhanh chóng bị xóa bỏ, lý trí hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng, cô chỉ có thể buông xuôi, để mọi chuyện trôi theo dòng.

...

Cố Nhược Kiều gần như bị giam lỏng.

Biệt thự nơi cô ở có đủ mọi thứ, và cô không bị cấm đi lại, nhưng phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong khuôn viên biệt thự.

Nằm trên ghế dài bên hồ bơi, cô ngẩn ngơ nhìn trời.

Cố Nhược Kiều thầm nghĩ: [Giờ này Cố thị chắc hẳn đã loạn hết lên rồi.]

Dự đoán của cô không sai: Hạng mục gặp vấn đề, cổ phiếu bị thu mua phân tán, và cha cô giờ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Cố thị đã bị cô thu hồi quyền kiểm soát và đổi chủ sang tay cô.

Cố Nhược Kiều: "Cha mẹ Cố gia chắc cũng đang hối hận vì đã lạnh nhạt với nguyên chủ. Còn Hứa Vĩ Kỳ và Cố Hiểu Vân, họ cũng đã nhận đủ báo ứng. Nhiệm vụ ở thế giới này xem như đã hoàn thành rồi nhỉ?"

Hệ thống đáp: [Đúng vậy, ký chủ.]

Cố Nhược Kiều hỏi: “Vậy bao giờ tôi có thể rời đi?”

Hệ thống trả lời: [Ký chủ muốn rời đi lúc nào cũng được. Có cần tôi kích hoạt không?]

Cố Nhược Kiều chần chừ: “...Thôi, cứ từ từ đã.”

...

Đêm xuống, Cố Nhược Kiều nhiệt tình hơn hẳn ngày thường.

Nhưng trước Lục Diễn, dù cô có nhiệt tình đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ có thể chịu trận dưới sự chế ngự của anh.

Lục Diễn cười nhẹ, chăm chú nhìn cô rồi dịu dàng nhưng không kém phần mạnh mẽ, chiếm lấy cô đến không còn chút sức lực nào.

Cố Nhược Kiều mệt mỏi đến mức không thể mở nổi mắt, nhưng vẫn cố gắng nhướn mí để nhìn anh.

“Lục Diễn… ngày mai anh có thể ở nhà bầu bạn với em không?”

“Thì ra đây là lý do em nhiệt tình như vậy tối nay à?” Anh cười, vuốt nhẹ mái tóc cô.

“Được rồi, ngủ đi.”