“Ừm... vậy à.” Người phụ nữ kéo dài giọng mũi.
Mấy người bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt thương hại, biểu cảm của Trì Ly mang theo im lặng, hình như muốn nói gì đó, nhưng bị người phụ nữ dùng ánh mắt ngăn lại.
Cậu thanh niên nhường đường cho người chú đẹp trai bên cạnh, anh chàng lực lưỡng ở bên kia không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Nếu vừa rồi cậu nói thật, có lẽ còn đỡ phải chịu khổ...”
Những lời này lọt vào tai Kiều Ngọc, chính là — đám người này muốn dùng hình phạt với cậu?!
Hệ thống!! Hệ thống —!!
Cậu còn chưa kịp gào thét trong đầu.
Bờ môi của cậu đã bị cạy ra một góc. Ngón tay của ông chú trước mắt gần như không chút do dự mà thò vào, khiến Kiều Ngọc kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn.
Đây là kiểu ép cung tàn bạo mới nào vậy?
Kiều Ngọc khó khăn nuốt nước bọt, nhíu chặt mày. Vừa muốn nhổ ra, vừa suy nghĩ lan man.
Nhưng cảnh tượng này ở trong mắt mọi người, lại trở thành một cảnh tượng không thể miêu tả được.
Bão bình luận trợn mắt há hốc mồm:
[Tuy tôi biết kỹ năng của ông chú đẹp trai này là tiếp xúc với lưỡi người khác năm giây, là có thể khiến người ta nói thật năm phút... nhưng mà...]
[Nhưng mà... cái này thật sự phát sóng được sao?]
[Gợϊ ȶìиᏂ quá, thật sự gợϊ ȶìиᏂ quá]
[Âm thanh này, tê...]
[Mấy người streamer xấu xa quá, mắt mèo đỏ hoe rồi kìa, chậc chậc, gửi đến tôi dỗ dành hai ngày cho!]
[Không phải chứ, sao tôi cảm thấy đám người streamer này còn xấu hổ hơn cả người trong cuộc vậy hả ha ha ha ha]
[Ông chú: Lạnh lùng. Mèo nhỏ: Mơ màng. Mấy người khác: Mắt nhìn lung tung.]
Ông chú đẹp trai luôn bị gián đoạn thời gian thi triển kỹ năng liếc nhìn Kiều Ngọc đỏ hoe mặt và vẻ mặt kháng cự, trầm giọng: “Ngoan ngoãn chút đi.”
Thái độ hùng hồn này khiến Kiều Ngọc suýt nữa không biết nói gì.
Cậu trừng mắt kháng nghị với ông chú trước mặt, hừ hừ vài tiếng phát hiện mình nói chuyện không rõ ràng, vì thế cậu dùng hàm răng cắn mạnh.
“Chậc.”
Phải nói không hổ là một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy, những người khác trong đội cũng không dám nghe, thế mà anh ta vẫn có thể dùng vẻ mặt phân cao thấp giằng co với người ta.
Ngón tay bị cắn rách da, người chơi này cũng không phải loại hiền lành. Anh ta cười lạnh một tiếng, mặc kệ đầu ngón tay mình đang chảy máu, không hề có ý định rút tay về.
Kiều Ngọc oán hận, vẫn không quên trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn người trước mặt.
Cho đến khi sự giằng co của họ bị Trì Ly đen mặt ở bên cạnh gọi dừng.
“Đàng hoàng chút đi, đừng làm loạn.”
Vừa nói, Trì Ly vừa vòng ra sau lưng Kiều Ngọc, giam cầm đối phương vào trong lòng ngực.
Người phụ nữ vây xem liếc nhìn hành động giam cầm của đại lão, thực chất giống ôm hơn, chậc chậc cảm thán một tiếng cây sắt nở hoa. Nhưng cô ta cũng dùng ánh mắt cực kỳ vi diệu nhìn ông chú đẹp trai vẫn luôn tỏ ra thờ ơ kia.
Không đúng, trước đây khi người này thi triển kỹ năng cũng sẽ không giống như bây giờ... Dùng thủ đoạn dịu dàng như thế.
Dù sao thì trước đây khi người này sử dụng kỹ năng, anh ta còn khó tính đến mức bắt họ phải bẻ gãy răng đối phương... xem ra bên này cũng có vấn đề...
Nghĩ tới nghĩ lui, người phụ nữ vẫn cảm thán về sức hấp dẫn của NPC này hơn. Thế là ánh mắt đánh giá ngũ quan của Kiều Ngọc càng trở nên nóng bỏng và không hề che giấu.
Kiều Ngọc thực sự cảm nhận được tình cảnh bốn bề đều là địch, giờ đây cậu thật sự có chút khóc không ra nước mắt.
Dù người khác có chậm hiểu đến đâu, cũng có thể nhận ra ông chú này đang thi triển kỹ năng đặc biệt nào đó, dù sao thì người chơi trong trò chơi vô hạn lưu này đều có những năng lực... Vượt quá phạm vi khoa học của con người.
Nhưng dù kỹ năng này là gì, cũng không có gì tốt cho cậu vào lúc này.
Nói cho cùng thì vốn dĩ diễn biến cốt truyện còn chưa đến mức không thể cứu vãn được... kết quả đám người này tự tiện mang cậu đến đây, còn nói muốn quan sát dáng vẻ chết của cậu, giờ còn muốn thi triển năng lực gì đó lên cậu nữa chứ.