Cô quan sát sắc mặt anh, xanh trắng xen lẫn, trông còn yếu ớt hơn cả bị rút dương khí.
Không đúng, chẳng lẽ trong cơ thể anh vẫn còn độc?
Thấy cô càng lúc càng lộ ra vẻ chột dạ, Phó Thời Sơ lạnh lùng nhếch môi.
Anh đã thức trắng cả đêm.
Chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh của những con ma lơ lửng kia lại lập tức xuất hiện.
Bao gồm cả những cảnh phim ma anh từng xem, tất cả cùng nhau bùng nổ trong đầu.
Không ngủ được.
Hoàn! Toàn! Không! Ngủ! Được!
Phó Thời Sơ từng là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định.
Chính nhờ nhận thức đó mà dù xem phim kinh dị vào đêm khuya, anh vẫn bình tĩnh như không.
Anh biết tất cả chỉ là giả.
Thậm chí, dựa vào kinh nghiệm, anh có thể đoán được những cảnh quay đáng sợ ấy được dàn dựng thế nào.
Nhưng giờ đây, thế giới quan của anh đã bị Tô Kiến Thanh phá vỡ và tái lập.
Không chỉ vậy, anh còn từng bị ba con ma thật bao vây.
Bộ não anh bắt đầu không kiểm soát được mà liên kết hoàn hảo những cảnh trong phim kinh dị với hiện thực.
Nghĩ đến thôi cũng đủ rợn người.
Là một diễn viên, anh dễ dàng nhập vai. Cảm giác trải nghiệm chân thực đến mức chẳng khác gì chính mình đang sống trong cảnh phim.
Nhìn gương mặt trắng hồng, tràn đầy sức sống của Tô Kiến Thanh, Phó Thời Sơ không biểu lộ cảm xúc mà nói:
“Cảm ơn cô, nhờ cô mà hệ thống giấc ngủ của tôi đã bỏ nhà đi bụi.”
Tô Kiến Thanh lập tức hiểu ra.
Phó Thời Sơ không phải bị dư độc quấy nhiễu, mà chỉ đơn giản là thiếu ngủ trầm trọng.
Nghe giọng điệu của anh, nguyên nhân phần lớn là do ba con ma kia.
Mà chúng lại do cô thuê đến.
Quan trọng hơn, cô còn giúp anh mở rộng thế giới quan.
Tính tới tính lui, chẳng phải lỗi đều do cô hay sao?
Cái nồi này, dù muốn hay không, cô cũng phải gánh.
Cô cụp mắt, nghiêm túc suy nghĩ.
Người ta vẫn nói bệnh từ tâm thì phải chữa từ tâm. Bỗng nhiên, cô nảy ra một ý hay, liền thuận theo lời anh mà nói:
“Tôi có cách giúp anh tìm lại hệ thống giấc ngủ.”
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Thời Sơ thoáng lóe sáng:
“Cách gì?”
Tô Kiến Thanh đầy tự tin, chậm rãi thốt ra bốn chữ:
“Lấy độc trị độc.”
Phó Thời Sơ: “?”
Một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng anh:
“Ví dụ?”
“Gọi vài con ma đến ngủ cùng anh?”
Giọng điệu cô nhẹ bẫng, vô cùng bình thản:
“Mới đầu có thể chưa quen, nhưng cứ thử vài lần, anh sẽ miễn dịch thôi.”
“Đến lúc đó, hệ thống giấc ngủ tự khắc sẽ quay về.”
Phó Thời Sơ: “…”
Dọn nhà! Phải dọn nhà ngay lập tức!
“Anh cảm thấy…không ổn sao?”
Nhìn sắc mặt của ngôi sao nổi tiếng ngày càng tối sầm, giọng nói của Tô Kiến Thanh cũng nhỏ dần.
Phó Thời Sơ nhàn nhạt hỏi lại:
“Cô sợ gì?”
Tô Kiến Thanh nghĩ một chút rồi đáp:
“Sâu róm.”
Khóe môi Phó Thời Sơ giật nhẹ đầy châm chọc:
“Sao cô không thử lấy độc trị độc, ngủ với một đống sâu róm xem?”
“Nhưng tôi đâu có bị mất ngủ chỉ vì nghĩ đến sâu róm.” Cô nói thật lòng: “Trường hợp của chúng ta khác nhau mà.”
Phó Thời Sơ lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Tô Kiến Thanh nhìn thấy, liền hắng giọng, chợt nhớ ra điều gì đó:
“Đợi chút.”
Cô nhanh chóng quay về phòng, tìm hộp thuốc ngủ còn lại của nguyên chủ rồi đưa cho anh:
“Trước đây tôi cũng mất ngủ, uống cái này là ngủ ngon ngay. Giờ tôi không cần nữa, anh thử xem?”
Nếu không chấp nhận cách gọi ma ngủ chung, thì chỉ có thể thử cách khác.
Phó Thời Sơ nhìn chằm chằm cô, dường như nhớ đến quá khứ bi thảm của cô, ánh mắt hơi sượng lại. Anh im lặng nhận lấy hộp thuốc, quay người trở về phòng.
Dựa vào hướng dẫn sử dụng, anh lấy ra ba viên, ngẫm nghĩ một chút, lại thêm hai viên nữa.
Sau khi uống xong, anh lên giường nằm xuống.