[Lầu trên là người của quán à? Cơm chân giò ở cổng trường bên phải cũng chỉ có 18 tệ, đó đã là hộp cơm đắt nhất rồi, một phần 25 tệ thì đúng là ăn cướp mà!]
Trần Dương không để ý đến bình luận, hơi ngượng ngùng nói với cô chủ quán xinh đẹp: “Cô chủ ơi, cho chúng tôi hai phần cơm thịt kho tàu và hai phần cơm chân giò, ăn tại quán ạ.”
Cậu ấy hơi bất ngờ, hóa ra Hoàng Tuấn nói không sai, cô chủ tiệm ăn nhanh này thật sự rất xinh.
Không phải kiểu quyến rũ nổi bật mà là vẻ đẹp trong sáng dễ chịu, khi cười có lúm đồng tiền, mắt cong cong long lanh ánh sáng khiến người ta không khỏi hạ giọng mà nói chuyện nhẹ nhàng hơn.
“Được rồi, mời các cậu vào trong, quán hơi chật nên mong các cậu thông cảm, đợi một lát rồi tôi sẽ mang cơm ra.” Khương Trà Trà nói, cô cũng để ý thấy camera điện thoại của họ đang quay, thấy họ chỉ quay quầy hàng nên cũng không nói gì thêm.
Vừa rồi cô nghe được vài câu, có lẽ họ đang livestream giới thiệu đồ ăn của tiệm, Khương Trà Trà không ngăn cản việc này.
Độ nổi tiếng càng rộng thì điểm danh tiếng trong hệ thống mới tăng được.
“Được, cô vất vả rồi.” Trần Dương nói một cách lơ đãng, cầm tripod đi vào tiệm và tiếp tục giới thiệu:
“Được rồi, bây giờ chúng ta vào trong tiệm, các bạn có thể thấy tường đều là màu trắng tuyết, bàn ghế cũng sạch sẽ. Nhà bếp mở cho phép chúng ta nhìn thấy toàn bộ nơi nấu ăn, thực sự rất sạch sẽ và vệ sinh.”
Nếu lúc này cậu ấy cúi xuống nhìn bình luận thì sẽ thấy mọi người đều có phản ứng bất thường.
[Ôi, cứu tôi! Giọng nói dịu dàng như vậy tôi mới nghe lần đầu, chị gái chắc chắn rất xinh đẹp! Muốn xem!]
[Bàn tay lướt qua vừa rồi trắng mịn quá, so với chị ấy thì tôi đúng là than đen mất. (khóc)]
[Ước gì được hóa thân thành máy quay, để đôi mắt chó của tôi được nhìn chị ấy đẹp thế nào!]
[A a a, chủ phòng đừng đi, để tôi nhìn thêm vài giây nữa!]
[Lầu trên đừng lạc đề, nhìn tiệm này sạch sẽ thật.]
[Chỉ có tôi chú ý thấy chủ phòng vừa ngồi xuống lấy khăn giấy lau bàn, sau khi lau khăn giấy vẫn sạch sao?]
[Trời ơi, tôi vừa ăn xong lấy khăn lau miệng rồi tùy tiện lau qua bàn nhà ăn, đen thui luôn.]
[Lầu trên làm gì mà ngạc nhiên thế, tôi vừa lau qua bàn ký túc xá là một lớp bụi dày. (bình tĩnh)]
[Thế giới này thật kỳ ảo, tôi không phân biệt được là do quán ăn này quá sạch sẽ hay là do bình thường chúng ta quá bẩn nữa.]
Ba người bạn cùng phòng vào quán, Hoàng Tuấn đi sau vài bước và nói với Khương Trà Trà với vẻ xin lỗi:
“Xin lỗi cô chủ nhé, là thế này, hôm qua tôi mua cơm chân giò ở đây về mà thấy ngon quá nên bạn tôi…”
Khương Trà Trà kiên nhẫn lắng nghe, đúng như cô đoán tám chín phần.
Đã là sinh viên Đại học Xương Giang, lại đến để quảng cáo món ăn của tiệm thì cô không có lý do từ chối.
Nếu làm tốt việc này, có thể mở rộng được một phần nhỏ thị trường Đại học Xương Giang, dù hiệu quả bình thường thì ít nhất cũng để lại ấn tượng với họ.
“Không sao, không sao, tôi còn phải cảm ơn các cậu giúp quảng cáo cho tôi mới đúng.” Khương Trà Trà cười nói, sau khi Hoàng Tuấn vào trong thì cô bắt đầu lấy cơm.
Cơm thịt kho tàu và cơm chân giò đều là khẩu phần bình thường, cô không cố tình cho nhiều.
Muốn cảm ơn có thể để sau này, hiện tại trước ống kính quan trọng nhất là thể hiện tình hình thực tế. Nếu cho nhiều thì sau này người xem livestream đến mua cơm cũng đòi khẩu phần như thế, sẽ rất khó xử.
Khương Trà Trà cân nhắc chu đáo, không bao giờ làm việc gây rắc rối cho mình.
Cô lần lượt bưng hai mâm cơm qua, như thường lệ nói: “Mời dùng.”
[Lại được nghe giọng chị gái rồi, dịu dàng đến mức muốn ngủ luôn.]
[Cười chết, bàn tay đó vừa thon vừa trắng lại vừa đẹp, ghen tị quá!]
[Chỉ có tôi chú ý thấy màu sắc của thịt kho tàu này rất đẹp sao? Từng miếng chồng lên nhau như socola vậy, là do máy quay hay mắt tôi có vấn đề, hình như tôi thấy được độ bóng của mỡ.]