"Bùa bình an, vừa nãy không phải nói rồi sao." Cố Thanh Âm uống một ngụm trà, tùy ý nói: "Vẽ từ lâu lắm rồi, cứ để mãi trong túi, hôm nay cuối cùng cũng có dịp dùng đến."
Hoắc Tinh Dã mím môi, rất muốn hỏi thế còn của cậu đâu? Đến Tiết Ninh còn có quà gặp mặt, cậu là con trai ruột lại chẳng có gì cả? Nhưng cậu không mở lời được, đành nén giận lấy túi tài liệu đưa cho Cố Thanh Âm.
"Đồ mẹ cần đây."
Cố Thanh Âm nhận lấy xem qua, bên trong là giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng và điện thoại mới của cô.
Dù sao cũng đã hai mươi năm trôi qua, những thứ cần hết hạn thì cũng đã hết hạn rồi.
"Con ăn no chưa?" Cố Thanh Âm cất đồ vào túi xách: "Mẹ phải đến phố đồ cổ một chuyến, con đưa mẹ đi đi."
Hoắc Tinh Dã đứng dậy đi thẳng, bóng lưng lộ rõ vẻ không vui.
Cố Thanh Âm khẽ cong môi, thong thả đi theo sau. Đương nhiên là cô không quên quà gặp mặt, nhưng cô vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, đồ tốt trong tay đều dùng gần hết rồi, phải đi mua thêm đồ mới làm được.
Cố Thanh Âm xuống xe ở đầu phố, vẫy tay với Hoắc Tinh Dã: "Con đi làm việc đi, không cần lo cho mẹ đâu, lát nữa mẹ tự bắt xe về."
Hoắc Tinh Dã nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an, không nghĩ ngợi gì mà lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ: "Cử hai người đi theo Cố Thanh Âm, bảo vệ an toàn cho cô ấy."
Vệ sĩ cảm thấy việc này hơi thừa, với thân thủ của Cố Thanh Âm, nếu thật sự gặp chuyện thì ai bảo vệ ai còn chưa biết chừng. Nhưng sếp đã ra lệnh, anh ta chỉ có thể nghe theo.
Thế là, Cố Thanh Âm vừa đi dạo được một lúc, hai anh chàng mặc vest đen to cao đã đuổi theo sau, biết được ý định của hai người, Cố Thanh Âm cũng không phản đối, mặc kệ họ đi theo.
Đã hai mươi năm trôi qua, phố đồ cổ lại không có gì thay đổi nhiều, nhìn qua vẫn là những món đồ đó, mười món thì chín món là đồ giả, thứ duy nhất thay đổi chỉ có chủ tiệm và tên cửa hàng.
Cố Thanh Âm nhanh chóng mất hứng thú, mắt không liếc ngang liếc dọc, đi thẳng vào sâu trong phố đồ cổ, bước vào một cửa hàng tên là Chân Phẩm.
Vừa bước vào cửa, một thanh niên mặc áo dài màu xanh đã bước ra, anh ta không giấu được mà đánh giá Cố Thanh Âm vài lần, vẻ mặt thoáng chút suy tư, thấy cô nhíu mày, liền mỉm cười bước đến: "Vị khách này không hài lòng với đồ trong cửa hàng chúng tôi sao?"
"Chất lượng những món đồ này không được tốt lắm." Cố Thanh Âm có chút thất vọng: "Chủ tiệm này có phải đã đổi người rồi không?"
"Không đổi." Thanh niên sắc mặt vẫn bình thường: "Thời buổi loạn lạc, đồ tốt không dám bày ra ngoài, cô cần gì? Tôi đi tìm cho cô."
"Chu sa, giấy vàng, ngọc bội, loại tốt nhất."
Thanh niên mỉm cười báo giá: "Chu sa ba vạn hai một lượng, giấy vàng một ngàn tệ một tờ. Ngọc bội thì, hai hôm trước mới về một lô, chất lượng đều rất tốt, năm vạn tệ một cái, cô cần mấy cái?"
Ngọc bội trong cửa hàng đều là hàng bán thành phẩm, chỉ có hình dáng chứ không có hoa văn, tiện cho thiên sư khắc phù văn trận pháp lên đó.
Cố Thanh Âm lập tức nhíu mày, hai mươi năm trôi qua, vật giá leo thang quá, chẳng khác nào ăn cướp!
"Có thể rẻ hơn chút không?"
Thanh niên mỉm cười: "Buôn bán nhỏ, không mặc cả."
Cố Thanh Âm bĩu môi, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, hỏi: "Thẻ hội viên từ hai mươi năm trước, còn được giảm giá không?"
Ánh mắt thanh niên khẽ dao động, nhận lấy tấm thẻ kiểm tra kỹ càng, đúng là hàng thật, nhưng...