"Thẻ hội viên của cửa hàng chúng tôi, chỉ có thể do chính chủ sử dụng, không được cho mượn."
"Đây là của tôi!" Cố Thanh Âm thấy có hy vọng, vội vàng nhấn mạnh: "Lúc trước đích thân ông chủ Tần đưa cho tôi, anh không tin thì đi hỏi ông ấy xem, ông ấy chắc chắn nhớ tôi."
Lúc trước cô là khách hàng lớn của cửa hàng này đấy!
Thanh niên cười nói: "Không cần phiền phức vậy, tôi tin cô. Chờ một chút, tôi đi lấy hàng."
Ba miếng ngọc bội, một cân chu sa, một trăm tờ giấy vàng đã cắt sẵn, sau khi giảm giá 20% và làm tròn số, tổng cộng là bốn mươi lăm vạn tệ.
Cố Thanh Âm nhanh chóng thanh toán rồi rời đi, trông có vẻ không để ý, nhưng trong lòng thì đau xót vô cùng.
May mà cô còn có một khoản tiền riêng, nếu không thì đến cả quà gặp mặt cho con cái cô cũng không mua nổi.
Không được, sau này giá nhận nhiệm vụ của cô nhất định phải tăng gấp đôi!
Cố Thanh Âm ôm trái tim rỉ máu rời đi, không phát hiện ra thanh niên nhìn theo bóng lưng cô lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: "Ông già ơi, vị thiên sư đột nhiên mất tích hai mươi năm trước đã trở lại rồi."
Vệ sĩ lái xe đưa Cố Thanh Âm về biệt thự, cô xách đồ vào thẳng thư phòng, mãi đến khi trời tối hẳn mới làm xong ba miếng ngọc bội hộ thân.
Miếng ngọc bội màu xanh lục không lớn hơn đồng xu một tệ là bao, làm mặt dây chuyền đeo trên cổ cũng rất đẹp.
Cố Thanh Âm cất đồ đi, vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy mùi thịt thơm nồng nàn cay cay. Cô đi theo mùi hương xuống lầu, phát hiện trong biệt thự có thêm mấy người.
Người phụ nữ trung niên mặc sườn xám thấy cô xuống lầu, mắt sáng lên, bước đến cười nói: "Bà chủ, chào cô, tôi là quản gia mới, tôi tên là Hoa Hân."
Cố Thanh Âm theo thói quen nhìn tướng mạo của bà, sau đó khóe môi cong lên thành nụ cười: "Sau này làm phiền dì Hoa rồi."
Tiếng gọi này khiến nụ cười trên mặt Hoa Hân càng tươi hơn: "Bà chủ, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, có muốn dọn ra ăn luôn không ạ?"
Cố Thanh Âm quen đường quen nẻo đi đến phòng ăn, lúc ngồi xuống liền hỏi: "Hoắc Tinh Dã khi nào về?"
Hoa Hân lắc đầu: "Nghe nói bình thường gia chủ đều ở căn hộ gần công ty, chắc là sẽ không về đâu ạ." Trước đây bà phụ trách các công việc liên quan đến trang viên của nhà họ Hoắc, hôm nay tạm thời bị điều đến đây nên không hiểu rõ lắm về chuyện của gia chủ.
Cố Thanh Âm gật đầu, sau đó chắp hai tay lại, mắt sáng rực: "Vậy thì dọn cơm ra đi!"
Còn ngọc bội, thì đành đợi lần sau Hoắc Tinh Dã đến rồi đưa cho thằng bé vậy.
Chỉ là Cố Thanh Âm không ngờ rằng, liên tiếp ba ngày sau đó, Hoắc Tinh Dã vẫn biệt tăm biệt tích.
Cô có chút không vui, sau hai mươi năm mẹ con mới được đoàn tụ. Thằng nhóc thối này gặp mặt một lần rồi mất tích là có ý gì?
Thằng nhóc thối đó chắc chắn là thiếu đòn rồi!
Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Âm thu dọn xong xuôi thì chuẩn bị đi tìm Hoắc Tinh Dã.
Ngay trước khi cô lên xe, chiếc điện thoại im lặng suốt mấy ngày bỗng nhiên đổ chuông.
Cố Thanh Âm tưởng Hoắc Tinh Dã cuối cùng cũng có lương tâm, nhớ đến người mẹ già cô đơn của cậu. Thế nhưng cô lấy điện thoại ra xem thì lại là một số lạ.
Cô nghi ngờ nhíu mày, ấn nút nghe.
"Ai đấy ạ?"