Kiếp Trước Vì Nàng Mà Chết

Chương 25: Gặp một lần đánh một lần

Khương Uyển gắng chịu đau rời khỏi tiền sảnh.

Trở về hậu viện liền tìm Thường thị khóc lóc kể lể.

Thường thị vội sai nô tì mang thuốc trị bỏng đến, thoa thuốc cho nàng ta, xót xa nói:

“Con hồ ly tinh Khương Dung ấy, thế mà làm cho Tạ Lăng Hy mê muội đến mức này. Con gái ta thua cái đứa mọt sách kia điểm nào chứ?"

“Mẫu thân, Tạ Lăng Hy bảo vệ Khương Dung như thế, cho dù Khương Dung chết rồi, sợ rằng cũng không đến lượt con…” Khương Uyển tủi thân đáp.

Thường thị gật đầu, “con nói đúng. Phải chia rẽ chúng trước mới được…”

Đúng lúc này, Nghênh Hạ hớt hải bước vào bẩm báo:

“Sau khi nhị tiểu thư đến Tùng Hương Viện gặp nhị thiếu gia, lại đuổi hết đám nô tì đi, rồi sang Thanh Trúc Viên bên cạnh.”

Thẩm Văn Uyên từ nhỏ đã sống ở Khương gia, ở Thanh Trúc Viên.

Thường thị chợt hiểu ra, “ta thắc mắc tự nhiên vô duyên vô cớ nó đến gặp Miễn Nhi làm gì, hóa ra là lấy cớ lén lút đi gặp tình lang."

“Mẫu thân, chúng ta dẫn Thế tử đến Thanh Trúc Viên!" Khương Uyển mừng rỡ.

Chỉ cần để Tạ Lăng Hy nhìn thấy Khương Dung và Thẩm Văn Uyên ở cùng nhau, nói không chừng trong cơn tức giận liền viết hưu thư cho Khương Dung, rồi rước nàng ta về.

“Uyển Uyển, chuvện này không vội được, Khương Dung vẫn còn giá trị lợi dụng." Thường thị cân nhắc thiệt hơn.

Bà ta vẫn muốn gia sản của Tạ gia, nếu bây giờ Khương Dung bị đuổi về, vậy số bạc kia đừng hòng mơ tưởng tới.

“Còn chuyện gì quan trọng hơn việc con gả vào Vương phủ chứ?” Khương Uyển trong lòng bất mãn.

Nhưng trước mặt Thường thị, nàng ta không nhiều lời.

Chỉ là sau khi ra khỏi cửa, lập tức sai người truyền tin cho phụ thân, lấy cớ đi dạo hoa viên dẫn Tạ Lăng Hy đến Thanh Trúc Viên.



Khương gia, Thanh Trúc Viên.

“Cô đến đây làm gì?” Thẩm Văn Uyên vẻ mặt cảnh giác.

Chỉ cần gặp Khương Dung, hắn ta liền bị đánh. Đến giờ hắn vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc mình sơ hở chỗ nào mà khiến Khương Dung gặp hắn là đánh.

“Trần Thái Vi cố tình hạ dược ngươi, muốn vu oan ta tư tình, hòng đuổi ta ra khỏi Vương phủ." Khương Dung nhìn hắn, bình thản nói:

“Nàng ta coi vị trí Thế tử phi như vật trong túi, lần này không thành chắc chắn sẽ có lần sau. Chỉ cần nàng ta không chết, nàng ta sẽ nghĩ cách đuổi ta khỏi Vương phủ. Mà ngươi, chính là con dao tốt nhất."

Sắc mặt Thẩm Văn Uyên tối sầm lại.

Hắn ta cũng xem là thông minh.

Nên rất rõ, những lời Khương Dung nói đều là thật.

Trần Thái Vi muốn đối phó Khương Dung, tất phải kéo hắn xuống nước…

“Trần Thái Vi đang ở chùa Thủy Liên cầu phúc một tháng, đây là cơ hội hiếm có. Đợi nàng ta trở về Vương phủ, ngươi muốn ra tay sẽ rất khó." Khương Dung nhìn hắn, nói:

“Đây là cơ hội tốt nhất để trừ khử nàng ta."

Sắc mặt Thẩm Văn Uyên thay đổi, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc mà hoài nghi: “Cô muốn ta thay cô gϊếŧ Trần Thái Vi?"

Chuyện này vượt ngoài dự liệu của hắn.

Đây là lời mà Khương Dung một lòng hướng thiện, dịu dàng hiền lành, có thể nói ra sao?

“Không phải thay ta, là thay bản thân ngươi." Khương Dung thần sắc không đổi, điềm tĩnh nói:

“Ngươi cũng có thể không gϊếŧ nàng ta, vậy thì cứ chờ nàng ta tiếp tục hạ dược ngươi. Ngươi chắc chắn lần nào cũng tránh được sao? Xưa nay há nào có đạo lý thiên nhật phòng tặc*. Chỉ cần nàng ta thành công một lần, tin đồn ngươi và phụ nhân đã có phu quân thông da^ʍ sẽ lan khắp thiên hạ, đến lúc đó tiền đồ của ngươi cũng hoàn toàn tiêu tan."

*Thiên nhật phòng tặc: Phòng trộm suốt ngày lẫn đêm, kéo dài cả ngàn ngày.

“Chẳng lẽ, ngươi muốn ngồi chờ chết?"

Thẩm Văn Uyên mặt mày u ám, hắn không thể không thừa nhận, những gì Khương Dung nói đều đúng.

Hắn không muốn tiền đồ bị hủy hoại, thì phải trừ khử mối hiểm họa Trần Thái Vi này.

“Đây chỉ là lời một phía của cô, không có bằng chứng chứng minh Trần Thái Vi là người hạ dược ta." Thẩm Văn Uyên trầm giọng nói:

“Hơn nữa nếu nàng ta thành công thì cô cũng tiêu đời, sao cô không tự động thủ?"

“Bởi vì ta yếu đuối lương thiện, không bao giờ sát sinh." Khương Dung nói dối không chớp mắt.

Thẩm Văn Uyên đương nhiên không tin, cứng rắn đáp:

“Ta sẽ không gϊếŧ Trần Thái Vi. Cô tự mà lo lấy!"

Khương Dung cũng không phí lời thêm với hắn ta, chỉ nhếch môi cười mỉa mai, “tùy ngươi.”

Nàng tin, Thẩm Văn Uyên nhất định sẽ gϊếŧ nàng ta.

Thẩm bá phụ sắp trở về, hắn đường đường là con trai của Thái phó, tiền đồ rộng mở, hắn tuyệt đối không để Khương Dung hủy hoại tương lai của hắn.

Cho nên, Trần Thái Vi, hắn nhất định phải gϊếŧ!

Khương Dung đang chuẩn bị rời đi, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện từ xa truyền đến.

Nếu lúc này Khương Dung từ Thanh Trúc Viên đi ra, chắc chắn sẽ đυ.ng mặt với đám người kia.

Sắc mặt Thẩm Văn Uyên lập tức cứng đờ, “Khương Dung, cô mau trốn đi!"

Giờ hắn chỉ nghĩ đến việc lấy một tiểu thư môn đăng hộ đối con nhà quyền thần, hoàn toàn không muốn có bất kỳ dính líu gì với Khương Dung.

Nếu hai người bị bắt gặp ở riêng với nhau, vậy thì quả thực khó mà giải thích.

“Không cần phiền phức như vậy." Khương Dung sớm biết, nhất cử nhất động của nàng ở Khương gia đều không thoát khỏi ánh mắt của Thường thị...

Nàng đến gặp Thẩm Văn Uyên, bọn họ chắc chắn biết.

Thường thị đúng là không giữ được bình tĩnh, đến cả ngân bạc cũng không cần nữa, nhất định muốn chia rẽ nàng và Tạ Lăng Hy?

Nhưng nếu nàng đã dám đến, tất nhiên cũng đã chuẩn bị ứng phó.

“Rầm!” Khương Dung đột nhiên không hề báo trước, nhấc chân lên đá mạnh vào bụng Thẩm Văn Uyên.

Hắn đau đớn ngã phịch xuống đất, co người lại như con tôm luộc, vừa tức giận vừa đau đớn mắng: “Ngươi điên à, ngươi làm gì đó?"

“Nghe nói ngươi chế giễu nhị ca ta bất tài, không thể đỗ đạt công danh. Khương gia chúng ta cưu mang ngươi, ngươi không biết cảm kích, lại dám khinh nhờn gia chủ? Ngươi dựa vào đâu mà chế giễu nhị ca ta!" Khương Dung nói xong, tung thêm một cú vào ngực Thẩm Văn Uyên.

Hắn vốn đang mang thương tích, hôm trước còn hao tổn sức lực, yếu ớt vô cùng, không còn sức chống trả.

Khi Tạ Lăng Hy và người Khương gia đi qua Thanh Trúc Viên, đúng lúc nhìn thấy Khương Dung một cước lại một cước đá Thẩm Văn Uyên.

Mọi người Khương gia há đều mồm trợn mắt.

Tạ Lăng Hy chỉ cảm thấy cảnh này vô cùng quen thuộc.

Hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

“Dừng tay!” Khương Thanh Vinh chứng kiến cảnh tượng này, lập tức quát lớn, “Khương Dung, mau dừng tay, sao lại đánh nhau với Văn Uyên hiền chất. Người đâu, mau đỡ hiền chất dậy!”

Trước đây, ông ta xem thường Thẩm Văn Uyên, nhưng nay phụ thân của Thẩm Văn Uyên đã trở thành Thái phó, Thẩm Văn Uyên lập tức trở thành hiền chất trong mắt ông ta.

“Nhị tỷ tỷ, ban nãy Thế tử còn khen tỷ đoan trang, không ngờ tỷ lại làm ra chuyện thô lỗ như vậy.” Khương Uyển cũng rất ngạc nhiên, chuyện này đi theo hướng khác hoàn toàn với suy nghĩ của nàng ta, nhưng trong đầu nàng ta chợt lóe lên một ý nghĩ, tiếp tục kiếm chuyện.

Khương Dung vẫn còn tức giận nói, "Thẩm Văn Uyên chế giễu nhị ca, nói nhị ca học hành không ra gì! Ta không nhịn được!"

"Nhị ca con vốn dĩ là như vậy, hiền chất cũng nói không sai." Khưong Thanh Vinh nói, lời đầy ẩn ý hướng về Thẩm Văn Uyên, khó chịu nhíu mày:

"Sao con có thể vì thế mà đánh người? Còn không mau xin lỗi hiền chất đi! Đến từ đường hối lỗi!"

Khưong Dung mặt đầy ấm ức nhưng lại không dám phản kháng trưởng bối, cúi thấp đầu, im lặng không nói, chỉ dùng ngón tay nắm lấy tay áo của Tạ Lăng Hy, khẽ lay một chút, vẻ mặt tủi thân.

Vừa rồi còn giận dữ chân đá tay đấm tình lang cũ, bây giờ quay lại đối diện với phu quân lại tỏ ra yếu đuối, làm nũng.

Lật mặt cũng....

Tạ Lăng Hy nhìn thấy cảnh đó, lại cảm thấy nàng rất đáng yêu.

"Thế tử phi trọng tình nghĩa, không nghe lọt tai người khác nói xấu huynh trưởng, là người tận tình tận nghĩa. Cũng không có gì sai." Tạ Lăng Hy nắm lấy tay nàng, tỏ ý bảo vệ, câu cuối cùng còn mang ý cảnh cáo:

"Nàng bây giờ đã là người của Bắc Vương Phủ ta, không đến lượt người khác quản giáo. Khương đại nhân, ngài quá giới hạn rồi."

Khương Thanh Vinh không ngờ Tạ Lăng Hy lại dung túng Khương Dung đến vậy…

Ông ta phạt Khương Dung là để lấy lòng Thẩm Văn Uyên, để lấy lòng người cha sắp về kinh kia của hắn....

Nhưng ông ta lại quên mất, bây giờ Khương Dung không phải là người mà ông ta muốn phạt là phạt nữa rồi.