Khưong Văn Miễn vỗ lên khung giường, tán thành: “Đúng vậy! Lão già sống dai ấy đúng là không công bằng, năm xưa nếu ta là trưởng phòng quá kế, cả Bá Phủ đều là của ta, tiêu chút bạc thì có bõ gì?"
Từ lâu gã đã ghen tỵ với đại ca được thừa kế tước vị.
Gã năm lần bảy lượt làm loạn trước mặt phụ mẫu, hi vọng có thể đổi người thừa kế tước vị.
Nhưng không có tác dụng.
Muốn hãm hại đại ca, nhưng không có bản lĩnh.
Là một kẻ tham lam lại bất tài.
“Vậy nhị ca có muốn kế tự dưới danh trưởng phòng không?” Khương Dung cười tươi hỏi.
Khương Văn Miễn bất lực, “ta muốn thì có tác dụng gì, lão già kia chỉ thiên vị trưởng tử của lão thôi!"
“Gần đây muội nghe được một chuyện thú vị. Nghe nói năm đại ca tham gia vòng loại kỳ thi Hương, đã tráo bài thi với người khác mới đỗ…” Khương Dung khẽ nói.
Khương Văn Miễn lập tức mở to mắt, “muội nói cái gì? Muội có chứng cứ gì không?”
“Bài thi hằng năm đều được lưu giữ lại. Chứng cứ vẫn cần nhị ca đích thân đi kiểm tra. Muội cũng không biết là thật hay giả, nhưng nếu là thật... kẻ có tội không thể thừa kế tước vị.” Khương Dung bình tĩnh nói từng chữ một.
Khương Văn Miễn nghe vậy lòng nóng như lửa đốt, trong mắt hiện lên nghi hoặc: "Tại sao muội lại giúp ta?”
Đương nhiên là muốn nhìn huynh đệ các ngươi tương tàn, ngươi chết ta sống.
Khương Dung không rõ sự việc tráo bài thi là thật hay giả, chỉ là kiếp trước từng nghe qua lời đồn này.
Nhưng nàng tin chắc, khi Khương Văn Hưng phát hiện đệ đệ của mình muốn tống mình vào ngục, hắn nhất định sẽ ra tay trước...
Hai người này, nhất định phải giao chiến.
Nàng tuyệt đối không cho phép tước vị mà phụ thân dùng tính mạng đổi về lại rơi vào tay những kẻ tiểu nhân vô sỉ này.
“Vì đại ca đắc tội muội, muội không muốn để huynh ấy làm ca ca ruột của muội nữa.” Khương Dung bình thản nói.
“Nhị muội yên tâm, muội giúp ta, đợi ta thừa kế tước vị, nhất định sẽ đối đãi với muội giống như muội muội ruột!” Khương Văn Miễn vui vẻ nói.
Khương Dung phối hợp mỉm cười, “vậy muội chờ tin tốt của nhị ca.”
…
Tiền sảnh.
Khương Uyển nâng tách trà nóng đã pha xong, gót sen thướt tha, khuôn mặt e thẹn tiến tới trước mặt Tạ Lăng Hy, hai tay dâng trà:
“Thế tử, mời dùng trà!”
Nói rồi, tách trà kia chuẩn bị đổ lên mép áo của Tạ Lăng Hy.
Nàng ta tính dẫn Tạ Lăng Hy đi thay đồ.
Trong lúc thay đồ, cô nam quả nữ, ôm ôm ấp ấp, dụ dỗ Tạ Lăng Hy.
Tạ Lăng Hy chẳng qua là một tên công tử ăn chơi, nhất định sẽ cắn câu.
Nhưng ngay khi nước trà đổ xuống...
Tạ Lăng Hy khẽ mở chiếc quạt bằng ngọc cốt viền vàng trong tay, nước trà bị hắt ngược trở lại, đổ đầy lên tay Khương Uyển.
“Á!” Nước trà nóng khiến mu bàn tay nàng ta đỏ ửng, sưng phồng như móng heo.
Khương Uyển hét toáng lên, nước mắt rơi lã chã.
“Uyển Uyển!” Mặt Khương Thanh Vinh biến sắc.
Tạ Lăng Hy nổi giận trước, thu quạt lại, đập mạnh lên bàn, phát ra một tiếng rầm:
“Lóng nga lóng ngóng, dâng trà cũng không biết. Suýt chút nữa làm bỏng bổn Thế tử, đáng tội gì đây?"
Khương Uyển đau đớn không chịu nổi, nghe thấy câu này càng thêm uất ức, “Thế tử bớt giận, muội... muội chỉ là lỡ tay, Thế tử không bị bỏng chứ?”
“Nếu nha hoàn trong Vương phủ cũng vụng về như ngươi, sớm đã bị bán đi rồi.” Tạ Lăng Hy hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không thay đổi, cuối cùng quay sang nhìn Khương Thanh Vinh, nhàn nhạt nói:
“Thế tử phi đoan trang hiền thục, cử chỉ ung dung, là tấm gương cho các tiểu thư khuê các. Lệnh thiên kim là đường muội của Thế tử phi, cũng nên dạy bảo cho tốt, đừng để Thế tử phi mất mặt.”
Khương Uyển giận đến méo cả mặt.
Nói nàng ta không bằng nha hoàn, còn nói nàng ta đừng làm mất mặt Khương Dung...
Tên công tử ăn chơi này, chỉ biết chọc cho người khác tức giận!
Khương Thanh Vinh xấu hổ, liên tục gật đầu, “Thế tử nói đúng. Uyển Uyển, còn không mau lui xuống?”