Mái hiên nhỏ từng giọt mưa tí tách rơi không ngừng, theo nhịp điệu đều đặn.
Trong phòng, mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa. Khói từ lò hương Bác Sơn vấn vít theo những khe hở trên thân lò, bay lượn quanh quẩn trong không trung, tạo thành những hình thù huyền ảo, tựa như tiên cảnh.
Phu nhân Vĩnh Xương Hầu gia – Hàn thị – đang nằm trên trường kỷ, tay phe phẩy làn khói hương, thư thái nói: "Hương lần này điều chế rất tốt, ngửi rất dễ chịu."
Trần di nương đứng bên cạnh lập tức phụ họa: "Lần này trong bánh hương có thêm hương tô hợp, giúp lưu thông khí huyết. Hơn nữa, ta nghe nói lò hương này là thứ mà Lý phu nhân thời Tây Hán từng sử dụng, chính là vị mỹ nhân "ngoái đầu khuynh thành, quay lại khuynh quốc" đó."
"Hừ, ngươi cũng biết nhiều đấy." Hàn thị liếc Trần di nương một cái, cười nhạt đầy vẻ châm chọc. Trần di nương thấy không được lòng chủ nhân, liền cúi đầu im lặng.
Hàn thị nhắm mắt dưỡng thần một lúc, sau đó thong thả hỏi: "Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói Đông Uyển làm sao?"
Trần di nương vội đáp: "Bẩm phu nhân, nô tỳ nghe nói, một môn khách trong phủ chúng ta bị Cẩm Y Vệ bắt đi. Nữ nhi của ông ta đã đến cầu xin Tứ thiếu gia, mà phu nhân đoán xem thế nào? Vậy mà Tứ thiếu gia … lại thả người thật!" Trần di nương cố tình tỏ vẻ khoa trương: "Nghe nói ngài không hề làm khó cô ta, còn đặc biệt dặn người thả ra, lại còn thưởng cho mười lượng bạc! Chuyện này là thật đấy, chẳng phải là mặt trời mọc từ phía Tây rồi sao?"
Phu quân bà quanh năm không ở nhà, thê thϊếp trong nhà chẳng khác nào sống như quả phụ, mà Hàn thị chính là người đứng đầu trong số những "quả phụ" ấy, quản lý thê thϊếp và hạ nhân trong phủ đâu ra đấy. Chỉ là bà là kế thất, phu nhân chính thất của Hầu gia đã mất, bà mới được gả vào cửa. Mặc dù đã sinh được một đứa con trai cho Hầu gia, nhưng Hầu gia vốn không thiếu con, phu nhân cũ của ông đã sinh Tứ thiếu gia, trong số các thϊếp thất cũng có hai người sinh con trai.
Hàn thị khẽ cong khóe môi, trầm ngâm nói: "Lạ thật, từ trước đến giờ ngay cả người nhà chết lão Tứ cũng chẳng thèm chớp mắt, sao lần này lại dễ nói chuyện như vậy? Bao năm qua ta chưa từng thấy y giúp ai."
"Đúng vậy, đúng vậy, lạ quá đi mất." Trần di nương quỳ xuống bên ghế đạp, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Hàn thị, tiếp tục nói: "Hơn nữa, nghe nói hai người bọn họ chỉ nói với nhau mấy câu, không biết Vân cô nương đó có bùa mê thuốc lú gì, mà lại khiến Tứ thiếu gia động lòng. Tứ thiếu gia thật là… người nhà không quản, lại đi giúp người ngoài."
"Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì!" Hàn thị quát khẽ.
Trần di nương hoảng hốt, lập tức câm nín không dám nói thêm lời nào.
Hàn thị hạ giọng, lạnh nhạt nói: "Ngươi đúng là ngốc, gặp chuyện khác thường, nên suy nghĩ xem nguyên do là gì, chứ không phải chỉ biết lắm mồm. Lão Tứ hiện giờ là người có quyền lực nhất trong phủ này, phải tìm cách kéo y về phe mình, duy trì quan hệ tốt, sau này cũng có lợi cho Tiểu thiếu gia."