“Đoạn này là do cậu diễn đúng không?” Thẩm Thiên Thụy chỉ vào kịch bản.
Đó là phân cảnh quả Tinh Linh dần dần héo rũ, vương tử Tinh Linh vì bất lực mà cảm xúc mất kiểm soát, cuối cùng bùng nổ tranh cãi với nam chính loài người trước cây Tinh Linh.
Rất nhiều người cho rằng diễn cảnh bùng nổ cảm xúc là khó nhất.
Nhưng thực ra không hẳn như vậy.
Cảm xúc càng mãnh liệt thì càng dễ diễn hơn là những đoạn nội tâm kìm nén, tiết chế.
Tuy nhiên, khi bùng nổ cũng phải nắm rõ chừng mực.
La hét quá đà, khóc đến mơ hồ khiến thoại không rõ, lời kịch mất nhịp chỉ làm người ta bật cười chứ chẳng cảm động nổi.
Mà đúng lúc, những phân đoạn như vậy lại thuộc về sở trường của Thẩm Thiên Thụy, hắn diễn khá tốt kiểu cảm xúc bộc phát này.
Thẩm Thiên Thụy từng xem qua cảnh Kiều Thư Á diễn.
Sau khi biết nam số 3 thần bí mới đến đoàn phim là fan não tàn của Bùi ảnh đế, hắn liền lập tức tìm hiểu về đối phương.
Và phát hiện, đối phương diễn còn tệ hơn hắn cả vạn lần.
Việc này khiến Thẩm Thiên Thụy bất ngờ tìm được chút cảm giác ưu việt trên người Kiều Thư Á. Cộng thêm việc dễ dàng kéo người kia về phe mình, hắn nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt hơn trước rất nhiều.
“Biết phải diễn sao không?” Thẩm Thiên Thụy hỏi.
Kiều Thư Á lắc đầu.
Trong đầu cậu vẫn còn vài ký ức về việc diễn xuất, nhưng khi nhớ lại, đều thấy quá khó coi.
Cậu thật sự chưa từng diễn một vai nào cả. Kiều Thư Á sờ sờ ngón tay, thầm nghĩ không biết khi nhỏ giả què để lừa ca ca hái quả cho ăn có tính là diễn xuất không…
Thẩm Thiên Thụy nghe thấy cậu nói không biết diễn, trên mặt lập tức hiện thêm mấy phần nhiệt tình.
Hắn vào nghề được 6 năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn làm tiền bối, giảng giải diễn xuất cho người khác!
“Để tôi diễn trước cho, cậu xem kỹ.” Thẩm Thiên Thụy nhanh chóng xác định nhịp diễn.
Kiều Thư Á gật đầu, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Cách đó không xa, Bùi ảnh đế vừa nhìn thấy cảnh này, lập tức không nhịn được hỏi người đại diện: “Thẩm Thiên Thụy đang cố tình làm nhục cậu ta đấy à?”
Người đại diện lắc đầu: “Nhìn thì không giống vậy……”
Lông mày của Bùi ảnh đế vẫn không vì những lời kia mà giãn ra chút nào.
Anh đầy vẻ lo lắng, mở miệng nói: “Như vậy không ổn lắm. Dù sao Thẩm Thiên Thụy cũng là vì tôi mà trút giận lên đầu cậu ấy.”
Người đại diện bất đắc dĩ đáp: “Trước kia Kiều Thư Á cứ bám lấy ngài, đúng là rất phiền. Giờ cậu ta coi như được một bài học rồi.”
“Chuyện nào ra chuyện nấy chứ.” Bùi ảnh đế nói xong, liền cẩn thận hồi tưởng lại quá khứ.
Tính cách của Kiều Thư Á nếu nói dễ nghe là hồn nhiên, hướng ngoại, còn nếu nói khó nghe thì đặt trong giới giải trí lại giống kiểu hơi điên điên khùng khùng. Người khác ai cũng biết giữ chừng mực, hiểu được nên nói lời vừa tai, tránh lời khó nghe. Nhưng Kiều Thư Á lại không biết. Cậu ta thật sự chẳng hiểu gì.
Trước kia, Bùi ảnh đế từng rất chán ghét kiểu hành xử đó.
Nhưng giờ nghĩ lại, không hiểu sao lại cảm thấy cũng không đến mức quá ghét. Có lẽ Kiều Thư Á không phải lỗ mãng, mà là vì trong cái giới giải trí này, phần lớn người đều đã đánh mất sự thẳng thắn.
Là bởi vì anh đột nhiên ý thức được Kiều Thư Á còn rất nhỏ tuổi sao?
Dù sao đi nữa, anh cũng là một người đàn ông trưởng thành hơn Kiều Thư Á cả mười mấy tuổi.
Bùi ảnh đế thu lại dòng suy nghĩ, quay đầu phân phó người đại diện: “Bảo Tiểu Lâm đưa Kiều Thư Á lại đây.”
Người đại diện kinh ngạc: “Sao ngài lại đột nhiên…”
“Vừa hay tôi vừa quay xong phân cảnh của mình. Để tôi dạy cho cậu ta một chút, dù sao cũng còn hơn để Thẩm Thiên Thụy dạy.”
“Ngài không cần như vậy, thật ra thì cậu ta…” Cậu ta thì có quan hệ gì với ngài đâu? Cho dù còn nhỏ tuổi thì sao chứ. Diễn viên nhỏ tuổi trên thế giới này nhiều lắm. Nhưng những lời này chỉ quanh quẩn trong cổ họng người đại diện một vòng, cuối cùng vẫn không nói ra.
Người đại diện rất hiểu tính tình của Bùi ảnh đế.
Người này thực ra là người hiền lành. Chỉ cần chưa lọt vào mắt anh, thì thái độ lúc nào cũng lạnh nhạt, dửng dưng. Nhưng một khi đã được anh để mắt tới, thì sẽ lập tức phát sáng như thánh phụ, như được bao bọc trong hào quang. Cũng coi như là một phần hiếm có trong giới giải trí.
Người đại diện chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, gọi Tiểu Lâm đi mời người.
Tiểu Lâm mới làm việc bên cạnh Bùi ảnh đế chưa lâu, không biết rõ những chuyện đã xảy ra trước kia giữa anh và Kiều Thư Á, nên khi được sai đi mời người, trong lòng cũng không có cảm xúc phức tạp gì. Nếu đổi lại là một trợ lý khác, e rằng sẽ nói mấy lời khó nghe trước rồi mới đi.
Tiểu Lâm đến nơi đúng lúc Thẩm Thiên Thụy vừa diễn xong một phân cảnh.
“Sao rồi? Học được chưa?” Thẩm Thiên Thụy mặt lạnh hỏi, cố gắng giữ vẻ mặt không để lộ ra mong chờ.
Thẩm Thiên Thụy đang mong Kiều Thư Á sẽ khen vài câu, sau đó nói chưa học được, như vậy thì hắn có thể dạy thêm vài lần nữa. Đến lúc đó, đạo diễn Cố cũng sẽ biết rằng hắn thật sự không phải kẻ diễn dở nhất đoàn phim!
“Thẩm ca, Bùi ca gọi Kiều Thư Á qua đó, ngài xem……” Giọng của Tiểu Lâm chen vào.
Nụ cười trên mặt Thẩm Thiên Thụy lập tức biến mất.
Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Lâm: “Không thấy tôi đang bận sao?”
Nói xong cũng không nhìn cậu ta nữa, mà quay lại nhìn Kiều Thư Á, hỏi lại: “Học xong chưa?”
“Học xong rồi.”
Ba chữ cứng ngắc nghe vào tai thật khô khốc.
Thẩm Thiên Thụy cau mày.
Nhưng ánh mắt lại không nhịn được dời lên mặt đối phương.
Cậu đội một chiếc mũ rộng vành, không biết từ lúc nào vành mũ bị hất lên, để lộ cái cằm thon gọn thanh tú, đôi môi mỏng đẹp như cánh hoa, sống mũi cao thẳng tinh tế như được điêu khắc. Ngước lên nữa thì lại bị vành mũ che khuất. Thẩm Thiên Thụy bất giác cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.
Gương mặt kia... So với ba chữ vừa rồi, càng mềm mại hơn, dịu dàng hơn, và xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Thẩm Thiên Thụy khẽ nghẹn họng. Rồi lập tức dời ánh mắt đi: “Được, vậy diễn cho tôi xem. Mấy kỹ xảo quay phim tôi vừa nói, đều nhớ chứ?”
Kiều Thư Á gật đầu. Nghĩ một chút, lại bổ sung: “Anh thật sự là người tốt.” Tuy rằng Thẩm Thiên Thụy giống như đang cố tình gây sự với cậu, nhưng khi dạy thì lại rất nghiêm túc. Rạch ròi rõ ràng, yêu ghét phân minh, chính là phong cách của tinh linh.
Câu nói nhẹ bẫng ấy lại khiến Thẩm Thiên Thụy nghẹn lời.
Hắn há miệng, đột nhiên cảm thấy khi nhìn lại thiếu niên trắng trẻo trước mắt,tâm có chút chột dạ.
“Vậy bắt đầu đi.” Để che giấu sự bối rối, Thẩm Thiên Thụy vội lên tiếng.
Kiều Thư Á gật đầu, bắt đầu dựa theo cách Thẩm Thiên Thụy biểu diễn, phối hợp với những gì mình quan sát được trong phim trường, thêm vào một ít hiểu biết cá nhân, hình thành một hình ảnh trong đầu.
Lần này Tiểu Lâm không chen vào nữa, chỉ ngoan ngoãn đứng một bên làm người xem.