Hôm Nay Cũng Đang Nỗ Lực Giấu Đi Thính Tai

Chương 9

Thời tiết đẹp.

Ánh nắng mặt trời ấm áp đến mức có chút quá độ.

Kiều Thư Á cuối cùng cũng tháo chiếc khăn quàng cổ dày nặng xuống.

Cậu cẩn thận kéo mũ sang một bên, sau đó lẳng lặng đi theo sau Thẩm Thiên Thụy.

Thẩm Thiên Thụy vừa mới bị Cố đạo mắng cho một trận, khuôn mặt của tiểu thịt tươi đang nổi bật không khỏi có chút khó chịu. Dù bên cạnh có đến sáu nữ trợ lý khuyên nhủ suốt ba giờ liền, hắn vẫn không thể nguôi ngoai.

Thẩm Thiên Thụy nôn nóng đi đi lại lại quanh đoàn phim.

Kiều Thư Á cũng theo sau hắn, vòng tới vòng lui.

Người đại diện của Bùi ảnh đế nhìn sang, thần sắc có phần phức tạp: “Tôi còn tưởng cậu ta thay đổi thật, hóa ra chỉ là đổi cách thức da^ʍ y cậu.”

Trước đây còn không cảm thấy có gì, rốt cuộc khi đó Kiều Thư Á luôn trang điểm theo phong cách ca sĩ nhạc rock lạnh lùng với lớp kim loại chết chóc, Bùi ảnh đế nhìn lâu còn cảm thấy chói mắt. Nhưng giờ Kiều Thư Á trang điểm bình thường hơn, bỗng nhiên lại khiến người ta nhớ ra, thật ra cậu cũng chỉ là một chàng trai trẻ.

Vậy nên khi người đại diện buông lời như vậy, Bùi ảnh đế bỗng dưng cảm thấy hai má có chút nóng lên, phảng phất như chính mình là người trưởng thành bẩn thỉu đang bị một thiếu niên mê hoặc.

Lúc này, trợ lý bên cạnh bực mình tiếp lời: “Cậu ta căn bản không thật lòng với anh đâu, vừa thấy Thẩm Thiên Thụy liền chạy theo ngay……”

Bởi vì khi mới debut, Thẩm Thiên Thụy từng được mệnh danh là "Bùi ảnh đế thứ hai", thế nên người trong đoàn đội của Bùi ảnh đế chẳng mấy ai thích hắn. Nhắc đến cái tên này, lời nói ra đều mang đầy châm chọc.

Bùi ảnh đế: “……”

Không nhắc thì không sao, nhắc tới rồi lại thấy khó chịu.

Bùi ảnh đế thu hồi ánh mắt, âm thầm nhíu mày.

Cố đạo không nên giao Kiều Thư Á cho Thẩm Thiên Thụy. Người khác có lẽ không rõ tiểu thịt tươi này rốt cuộc có bối cảnh gì, nhưng đoàn đội của hắn thì biết rất rõ.

Thẩm Thiên Thụy có thể nổi tiếng là nhờ dựa vào một đại lão, mà vị đại lão này có thế lực ngầm, trong giới ai cũng phải nể vài phần. Thẩm Thiên Thụy tuổi còn trẻ đã có chỗ dựa vững chắc như vậy, khó tránh khỏi sinh kiêu, tính tình cũng ngày một xấu đi.

Nếu Kiều Thư Á dùng dù chỉ một phần công lực quấn lấy Bùi ảnh đế để quấn lấy Thẩm Thiên Thụy, e rằng đã chọc giận hắn từ lâu.

Đoàn đội của Thẩm Thiên Thụy dựa vào danh xưng “Tiểu Bùi ảnh đế” để tận dụng danh tiếng của hắn đến cực hạn, khiến đoàn đội của Bùi ảnh đế không thể trực diện đối đầu với hắn. Ngay cả Bùi ảnh đế còn như vậy.

Kiều Thư Á khi đối mặt với Thẩm Thiên Thụy thì lấy đâu ra năng lực phản kháng?

Bên này, trong đầu Bùi ảnh đế đã hiện lên một trăm kiểu chết của Kiều Thư Á. Bên kia, Thẩm Thiên Thụy bỗng dừng bước.

Hắn xoay người lại, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng tấc trên người Kiều Thư Á, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ trắng nõn thanh tú của thiếu niên.

Hôm nay thiếu niên không quàng khăn cổ, cũng không còn lớp trang điểm quê mùa kia, hóa ra bên trong lại là một phong cảnh hoàn toàn khác biệt.

Bùi ảnh đế biết không?

Chắc là chưa biết đâu.

Một ý niệm chợt nảy lên trong lòng Thẩm Thiên Thụy.

Thiếu niên này xem như là người kiên trì nhất trong số những kẻ theo đuổi Bùi ảnh đế.

Nhưng nếu có một ngày, thiếu niên không còn theo đuổi Bùi ảnh đế nữa, mà quay sang quấn lấy hắn thì sao?

Giống như giây phút này đây.

Ý niệm này vừa lóe lên, sự bực bội và lo âu trong lòng Thẩm Thiên Thụy tức khắc vơi đi không ít. Khóe miệng vốn luôn căng cứng cũng hơi nhếch lên.

Đoàn đội của Bùi Kế Bạch chán ghét hắn, mà đoàn đội của hắn cũng chẳng ưa gì Bùi Kế Bạch.

Chỉ cần Bùi ảnh đế còn tồn tại, hắn sẽ vĩnh viễn phải sống dưới cái bóng của đối phương.

Chỉ cần có thể khiến đối phương nhíu mày, bực bội, Thẩm Thiên Thụy liền vui vẻ làm tới cùng.

……

Kiều Thư Á đã nhận ra ánh mắt đánh giá của Thẩm Thiên Thụy.

Tinh Linh trời sinh linh thể, ô uế không thể xâm phạm. Đối với những toan tính và ác ý của kẻ khác, cậu đặc biệt nhạy cảm.

Cậu khẽ nhăn mũi, lặng lẽ lùi về sau nửa bước.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ nhân loại trước mắt đã phát hiện ra lỗ tai của cậu, nhìn thấu thân phận của cậu rồi sao?

Thẩm Thiên Thụy thấy Kiều Thư Á lùi lại, tưởng rằng vừa rồi vẻ mặt hung dữ của mình đã dọa cậu sợ, liền vội vàng thay đổi biểu cảm.

Hắn sinh ra đã sở hữu một gương mặt ưa nhìn, nếu không đã chẳng bị đem ra so sánh với Bùi ảnh đế, càng không thể trở thành tiểu sinh đang nổi hiện nay.

Ánh mắt hắn hơi cụp xuống, khóe miệng lại mang theo nụ cười dịu dàng.

Nhân viên công tác đi ngang qua đều vô thức đỏ mặt.

Thẩm Thiên Thụy vươn tay nắm lấy cổ tay Kiều Thư Á: “Hôm nay Cố đạo mắng tôi.”

Kiều Thư Á: “???”

Trên mặt cậu hiện lên vẻ mờ mịt.

Chuyện này thì liên quan gì đến cậu chứ?

Giọng Thẩm Thiên Thụy hạ thấp, mang theo chút mềm mại: “Cố đạo quay phim rất nghiêm khắc. Cậu chưa từng đóng nhiều phim, kinh nghiệm còn ít, để tránh lát nữa cũng bị ông ấy mắng, lại đây, tôi dạy cậu một chút.”

Người đại diện của hắn nghe thấy câu này, lập tức trừng to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Thiên Thụy.

Thẩm Thiên Thụy đâu phải người biết quan tâm hậu bối?

Huống hồ còn dùng giọng điệu như vậy, mang theo chút ôn nhu, chút thân cận, để quan tâm người khác!

Nhưng điều khiến người đại diện càng kinh ngạc hơn nữa là cảnh tượng diễn ra ngay sau đó.

Thiếu niên đối diện vẫn mang vẻ mờ mịt, không hề tỏ ra kích động trước sự thân cận bất ngờ của Thẩm Thiên Thụy.

Cậu không hiểu ý nghĩa của việc Thẩm Thiên Thụy chủ động đưa ra cành ôliu sao?

Quả thực, Kiều Thư Á không quá rõ dụng ý của đối phương.

Nếu ngay cả Thẩm Thiên Thụy còn bị Cố đạo mắng, thì tại sao hắn lại có thể dạy mình để tránh bị mắng chứ?

Logic của nhân loại thật kỳ lạ.

Có chút ngốc nghếch.

Tiểu vương tử tinh linh khẽ nghĩ thầm.

Nhưng nghĩ đến số tiền mười ba vạn, cậu cũng chẳng nói gì, ngoan ngoãn đi theo Thẩm Thiên Thụy.

Thẩm Thiên Thụy rất hài lòng với sự thức thời của cậu.

Xem ra tiểu hài tử này cũng không kiên quyết một lòng với Bùi Kế Bạch như hắn vẫn tưởng.