Nàng nhớ rất rõ, nàng và Tiêu Cảnh Minh đã gặp nhau tại yến hội cung đình vào ngày Thất Tịch. Năm 16 tuổi, nàng gả cho hắn. Ba năm sau, hắn lợi dụng thế lực của nhà họ Hoa để tiêu diệt Bát hoàng tử và Thập nhị hoàng tử, những người có dã tâm tranh đoạt ngôi vị. Sau đó, hắn lên ngôi.
Rồi hắn lật mặt, qua cầu rút ván. Cả nhà họ Hoa, từ trên xuống dưới, đều chết dưới một chiếu chỉ mơ hồ của hoàng đế.
Dao Nguyệt lau xong mồ hôi thơm, rồi lấy ngọc cao từ một bên bàn. Hoa Chi kéo áo xuống nửa chừng, để lộ làn da trắng mịn.
Trong gương, thiếu nữ ngồi nghiêng trên ghế.
Nàng rất đẹp, lại được nuôi dưỡng trong khuê phòng cẩn thận nên vô cùng cao quý. Thế nhưng một người con gái kiêu sa như vậy, ở kiếp trước đã bị đẩy vào lãnh cung không thương tiếc, cuối cùng tự kết liễu đời mình trong Hoa Xuân Cung.
Khi đó, Hoa Xuân Cung đã trở thành một lãnh cung không người lui tới, trong cung chỉ còn nàng, Dao Nguyệt và Thải Điệp. Nàng cứ ôm lấy tin dữ về cái chết của cha mình, từ giữa hè gắng gượng cho đến tận cuối đông
Người ta thường nói, vạn vật trên đời, đều có nhân quả báo ứng. Nàng chưa từng nghĩ rằng, quả báo sẽ đến sớm như vậy.
Tiêu Cảnh Minh cũng không ngờ, Kỳ Vương Tiêu Dư lại bất ngờ dấy binh, tạo phản đoạt ngôi.
Năm Cảnh Đế thứ hai, tháng giêng, Kỳ Vương bắt sống Tiêu Cảnh Minh trong Trường Sinh Điện, rồi đoạt lấy ngôi vị.
Hoa Chi nhìn vào chiếc gương đồng, thấy bóng dáng kiều diễm của chính mình, không khỏi cất lên một tiếng cười lạnh.
Tiếng cười không rõ lý do này khiến Dao Nguyệt giật mình, đánh rơi lọ ngọc cao trong tay. Nàng ấy hoảng sợ, vội quỳ xuống dưới chân chủ tử.
“Tiểu thư…”
Không đợi nha đầu nói gì thêm, Hoa Chi đã giơ tay ngăn lời nàng ấy lại. Ánh mắt nàng không hề có chút giận dữ, chỉ khẽ chỉ vào hộp trang điểm trên bàn: “Tối nay dùng cái đó đi.”
“Tiểu thư?”
Dao Nguyệt đứng dậy, nhìn lọ ngọc cao trong tay chủ tử, trong mắt thoáng hiện lên chút nghi hoặc.
Tiểu thư vốn không thích những loại cao thơm nồng như thế này, thường ngày chỉ dùng những loại ngọc cao thoảng nhẹ hương hoa hoặc không mùi. Hôm nay lại...
“Tối nay ta phải cùng phụ thân tham dự cung yến, trang điểm kỹ càng một chút, không cần phải mộc mạc như mọi ngày.”
Dao Nguyệt sực tỉnh, liền cúi đầu vâng dạ.
Một thìa ngọc cao trắng mịn được bôi lên làn da thiếu nữ, Dao Nguyệt dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, chỉ một lát sau, hương thơm ngào ngạt đã lan tỏa.
Mùi hương đầy quyến rũ.