Dẫn con gái nhà mình đi vào trong quán, Đường Văn Tinh giương mắt đã nhìn thấy bảng nỉ đen treo trên tường cùng với thực đơn viết bằng chữ màu vàng tiêu chuẩn trên bảng đen.
Khi nhìn rõ giá cả viết ở bên trên bảng đen xong, Đường Văn Tinh bất giác nghĩ, có phải mình tiến vào quán ăn làm ăn "đen tối” rồi hay không.
Cũng không thể trách anh ấy sẽ có suy nghĩ như vậy, bên huyện Hoài bên này một chén súp trứng gà cũng chỉ mất hai đồng, đắt lắm cũng chỉ có ba đồng, nhưng quán này trực tiếp lấy một chén tận năm đồng, một phần bánh xèo ngàn lớp không có nhãn hiệu mà cũng tốn tận năm đồng, một phần bánh bao hấp là mười đồng, toàn bộ đều mắc hơn chút so với các quán khác trên đường này.
Chỉ là lúc này vẫn có thể khiến cho con gái nhà mình ăn cơm là quan trọng hơn, Đường Văn Tinh lập tức cúi đầu hỏi Tiểu Đường Đường vẻ mặt tràn đầy chờ mong xem cô bé muốn ăn cái gì.
“Con gái nhà cậu bị bệnh hả?” Với tư cách là người dưỡng dục ra bốn đứa con, lại chăm sóc cháu gái nhỏ lớn đến hiện tại, bà ngoại Thạch liếc thấy cô bé ghé vào vai ba mình có dáng vẻ mệt mỏi, ắt là bị bệnh: “Một chén súp trứng gà nha, súp nóng hổi uống vào bụng ít nhiều cũng sẽ thoải mái hơn chút.”
“Được, vậy cho cháu hai chén súp trứng gà, thêm hai phần bánh xèo ngàn lớp.” Đường Văn Tinh không chút do dự mở miệng chọn món, sau đó ôm con gái tùy tiện tìm chỗ ngồi rồi xuống.
“Một cô bé mới lớn như vậy, khẩu vị lại không tốt, sao có thể uống hết một chén canh, tôi thấy hai ba con cậu một phần là được rồi.” Sức nặng nhà mình thì bản thân biết rất rõ, bà ngoại Thạch lo lắng hai ba con bọn họ ăn không hết cũng lãng phí, nên không nhịn được mở miệng đề nghị: “Nếu quả thật không đủ ăn, đến lúc đó còn có thể gọi thêm chút.”
Đường Văn Tinh nghe vậy vốn là còn đang âm thầm nhắc nhở bản thân không phải là đang tiến vào quán ăn xấu chợt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ngoại Thạch, chống lại ánh mắt chân thành của bà cụ, anh ấy không nhịn được cười nói: “Được, vậy cứ nghe theo bác gái.”
Bà ngoại Thạch cũng không nhịn được mà cười rộ lên, quay đầu nói với cháu gái nhỏ đang rửa chén ở sau bếp: “Thu Thu, một chén súp trứng gà cùng hai phần bánh xèo ngàn lớp.”
“Vâng, lập tức có ngay.” Tần Thanh Thu ở sau bếp lên tiếng, lập tức tăng tốc độ trên tay lên.
Không đến năm phút, Tần Thanh Thu đã bưng chén súp trứng gà cùng hai phần bánh xèo ngàn lớp tới trước mặt hai ba con bọn họ, mặt khác cô còn cầm cho Đường Đường một chén nhỏ: “Trong súp có bỏ thêm nấm, chắc cô bé không dị ứng với nấm nhỉ?”
“Ừm, con bé không dị ứng với nấm.” Lúc trước khi gọi món ăn Đường Văn Tinh cảm giác khả năng mình tiến vào quán ăn xấu, nhưng khi chén súp trứng gà này được đặt ở trước mặt, anh ấy mới biết rõ cái gì gọi là hàng thật giá thật.
Chén súp trứng gà trước mặt này nhiều hơn so với tất cả súp trứng gà mà anh ấy từng ăn, hơn nữa dùng mắt thường cũng có thể thấy được các loại nguyên liệu nấu ăn phong phú.
Cô bé Đường Đường vốn là còn lách vào trong ngực ba, kết quả ngửi thấy mùi súp trứng gà thơm đậm đặc, cô bé đã ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh, đưa tay bưng cái chén nhỏ kia, đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía ba mình.
Bị ánh mắt mong chờ kia của cô con gái nhà mình nhìn làm cho bật cười, Đường Văn Tinh vội vàng dùng muôi lớn chia cho Tiểu Đường Đường một ít súp trứng gà, đừng nói con gái của anh ấy ngóng mắt mong đợi, mà chính Đường Văn Tinh ngửi thấy mùi thơm nức của súp trứng gà cũng không nhịn được mà chảy nước miếng.
Vừa muốn hỏi con gái nhà mình một chút xem đồ ăn nơi này ăn có được không, kết quả Đường Văn Tinh quay đầu đã nhìn thấy Tiểu Đường Đường ăn từng miếng từng miếng liên tiếp, đúng vậy, cái này là anh ấy quan tâm dư thừa. Chỉ là thật sự là súp rất ngon, mới có thể khiến cho con gái anh ấy đang kén ăn vì bị bệnh mà có thể ăn ngon như vậy. Đường Văn Tinh mang theo vài phần hiếu kỳ cùng khó hiểu, cũng cầm thìa lên uống một miếng súp, ánh mắt của anh ấy lập tức sáng rực mang theo vẻ kinh ngạc.
Cả con đường có không ít quán cơm nhỏ bán súp trứng gà, làm một người sành ăn biết nấu ăn, lúc Đường Văn Tinh lười cũng sẽ mua ở bên ngoài mấy thứ, nhưng anh ấy một mực cảm thấy đồ bên ngoài ăn cũng ngon, nhưng phần lớn đều bỏ vào chút gia vị, nó lại làm cho đồ ăn tươi mới mất đi hương vị ban đầu.
Nhưng quán cơm nhỏ này ít nhiều cũng có chút không giống lắm, Đường Văn Tinh chỉ uống một miếng súp trứng gà đã cảm thấy năm đồng này tiêu rất đáng, vì vậy anh ấy không nhịn được quay đầu giơ ngón cái lên với Tần Thanh Thu: “Bà chủ, tay nghề của cô thật lợi hại, chén súp này sợ là bỏ không ít công phu.”