Lời này nghe xong đã biết rõ Đường Văn Tinh là một người thích ăn cũng hiểu đồ, chỉ có điều Tần Thanh Thu cũng chỉ cười cười mà không đáp lời, ngược lại là bà ngoại Thạch ở bên cạnh không nhịn được mà tự hào lên tiếng: “Còn không phải sao, chúng tôi làm ăn buôn bán có lương tâm, các cậu thích ăn về sau nhớ thường đến.”
“Không thành vấn đề, vừa vặn mỗi ngày đỡ phải cân nhắc xem ăn chút gì.” Hiểu rõ được quán cơm nhỏ kinh doanh có ý tứ, Đường Văn Tinh không chút do dự trả lời một tiếng, sau đó đưa tay lấy bánh xèo ngàn lớp trong đĩa, nhưng tốt xấu gì anh ấy cũng còn nhớ rõ mình với con gái tới dùng cơm, quay đầu nhét vào trong tay Tiểu Đường Đường đang đắm chìm trong việc ăn súp một miếng bánh.
Ăn một bữa cơm xong, hai ba con đều ăn vô cùng thỏa mãn, cả cô bé ban đầu thoạt nhìn còn có chút mệt mỏi cũng không nhịn được mà nấc lên, có lẽ còn hơi thẹn thùng, Tiểu Đường Đường cúi đầu trốn vào trong ngực ba.
“Bà chủ, đóng gói cho tôi một phần súp trứng gà cùng với bánh rán.” Dù sao công ty của bà xã cũng cách đây không xa mấy, Đường Văn Tin định đưa đồ ăn sáng qua đó.
“Cuối tuần vợ của cậu còn phải đi làm sao, thật là vất vả.” Nhận tiền mặt Đường Văn Tinh đưa tới, bà ngoại Thạch tìm tiền trả lại cũng thuận miệng cảm khái một tiếng.
Trong lúc chờ sau bếp đóng gói, Đường Văn Tinh nói chuyện phiếm với bà ngoại Thạch ở trước quầy: “Cũng không phải thế, hiện tại thời buổi này làm cái gì cũng không dễ dàng.”
Sau khi tiễn hai ba con Đường Văn Tinh đi xong, lại nghênh đón thêm hai ba vị khách, nhưng khi nhìn thấy giá cả trên bảng thực đơn xong, nói nhỏ vài tiếng, quay đầu lại đi đến nhà khác.
Cho tới trưa không được mấy đơn, bà ngoại Thạch không khỏi gấp gáp, sợ cho quán nhỏ này của cháu gái mở không được bao lâu, có khi phải đóng cửa sớm giống với quán cà phê Tiểu Viên mở lúc trước.
Nhưng ngày đầu tiên mở quán cũng không thể nói không cát lợi, chỉ là trong lòng bà ngoại Thạch thầm lo lắng, ngoài miệng vẫn âm thầm tìm cơ hội an ủi cháu gái nhỏ vài câu.
Nghe bà ngoại quanh co an ủi, Tần Thanh Thu vừa buồn cười lại không nói gì, chỉ là cô thật sự không gấp gáp như vậy, điều quán cơm nhỏ cần chính là khách hàng quen, chỉ cần đã khách đã đến ăn ở trong quán, thì cô liền có lòng tin giữ người ở lại thật dài thật lâu.
Chờ đến tầm mười một giờ trưa, Tần Thanh Thu cho bà ngoại một chén mì nóng hổi, cô mới vừa dụ vừa lừa bà cụ về nhà, dù sao ngày đầu tiên khai trương trong quán không buôn bán được gì nhiều, không cần bà ngoại phải vất vả khổ cực canh giữ ở trước quầy.
Mấy phút sau, Tần Thanh Thu xóa bánh bao hấp cùng súp trứng gà trên bảng đen đi, chỉ để lại bánh xèo ngàn lớp, mặt khác lại viết thêm mì lạnh gà xé sợi cùng bún gà xé.
Bên này vừa mới cầm khăn lau vết phấn trên tay đi, Tần Thanh Thu chợt nghe thấy gấu con trước kia Viên Tử Khiên treo trên cửa nhiệt tình hô: “Hoan nghênh ghé thăm quán nha!”
Hôm nay Lâm Phương Nghi đến tháng, cũng may gần nửa tháng uống thuốc Đông y của cô ấy không phí công, lần này cuối cùng đã không đau đến mức hận không thể lăn qua lăn lại tại chỗ nữa, nhưng cả người lại không có chút sức lực nào, ban đầu cô ấy định gọi bên ngoài chút đồ ăn, chẳng qua là tìm trên trang web hơn nửa canh giờ, nhưng vẫn không quyết định được là muốn ăn cái gì, cuối cùng cô ấy cắn răng một cái tắt trang web gọi đồ ăn ngoài đi, quay người đi xuống lầu.
Nhưng đối với người quanh năm không động tới nồi niêu như Lâm Phương Nghi mà nói, dù cho xuống dưới lầu đi tầm vài vòng, cũng chưa chắc xác định được giữa trưa muốn ăn cái gì, dù sao trong thời gian chuyển tới đây nửa năm, cô ấy đã sớm ăn lần lượt tất cả quán cơm nhỏ dưới lầu rồi.
Cuối cùng ôm tâm lý vô định, Lâm Phương Nghi bèn tùy tiện vào một quán nhỏ không có ấn tượng gì, cạnh cửa còn lưu lại dấu vết pháo hoa, nói không chừng đây là một quán mới mở.
“Thực đơn ở trên bảng đen, quý khách nhìn xem muốn ăn cái gì.” Chống lại ánh mắt dò xét của Lâm Phương Nghi, Tần Thanh Thu cong môi nhẹ nhàng cười cười, lại khiến cho gương mặt xinh đẹp vốn là trong trẻo nhưng lạnh lùng càng thêm kinh diễm.