Quán Cơm Nhỏ Nhà Bà Ngoại

Chương 10

Bà ngoại Thạch phơi quần áo giặt xong lên, nghe vậy lại “ghét bỏ” mà vẫy vẫy tay với cháu gái nhỏ: “Yên tâm đi làm chuyện của mình đi, bà chỉ đi qua tham gia náo nhiệt thôi.”

Tần Thanh Thu chỉ có thể bất đắc dĩ thu dọn đồ, quay người ra cửa đi xem thử cửa hàng đã hẹn trước.

Công ty môi giới ở đối diện ngay góc với khu dân cư, bước vài bước đã đến, nhân viên lúc trước liên lạc với Tần Thanh Thu là một chị gái hơn 40 tuổi, làm việc kỹ lưỡng phụ trách lại gọn gàng.

“Tài nguyên mỏ than của huyện Hoài chúng ta đã đào rỗng từ sớm, hai năm qua chỉ có thể bắt đầu chuyển sang lĩnh vực du lịch, vì vậy bắt đầu lưu hành các kiểu cửa hàng mở một khoảng thời gian ngắn, những nơi như vậy lại hơi rộng, người tới cũng hơi nhiều, liên tiếp không có khách hàng đến thăm nên chỉ có thể đóng cửa liên tục.” Trình Diễm cầm chìa khóa bèn trực tiếp dẫn Tần Thanh Thu đi xem mặt tiền cửa hàng, cô ấy vừa đạp xe đạp vừa giải thích, “Cửa hàng đưa cô tới xem hôm nay là quán cà phê của một cậu thanh niên trẻ tuổi mở, trong tiệm bài trí khá đẹp, chỉ là không có mấy người đi uống cà phê đắng gì gì đó.”

Người của huyện Hoài đa số thích uống trà, Tần Thanh Thu nhớ rõ khi còn bé cô thường xuyên lên quán trà trên thị trấn cùng ông ngoại, mất năm xu tiền nước trà là có thể ngồi ở quán trà hơn nửa ngày, cho nên cà phê hầu như dành riêng cho nhân viên làm công, tại nơi này huyện thành nhỏ bé tuyến mười tám này dĩ nhiên là chỉ có thể gặp cảnh dính đầy bụi đất.

Lúc đi theo chị cả Trình cùng đi đến trong quán, đúng lúc đυ.ng phải ông chủ cũ của quán đang thu dọn đồ đạc, Viên Tử Khiên nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi, lúc này đang mệt mỏi ghé vào trong quầy ngẩn người, nghe thấy tiếng chuông cửa hô “hoan nghênh ghé thăm”, anh ấy mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua.

“Ô, hôm nay Tiểu Viên ở trong quán hả!” Chị Trình cắm chìa khóa vào mới phát hiện trong quán có người, ngẩng đầu thân thiện chào hỏi Viên Tử Khiên, quay đầu giới thiệu qua hai người với đối phương, “Có vấn đề gì vừa vặn hai người có thể hỏi nhau luôn.”

Trên danh nghĩa cửa hàng là của Viên Tử Khiên, anh ấy đã làm lãng phí bảy tám phần "vốn” lấy ở chỗ ba mình, nên chỉ muốn nhanh chóng nạp thêm máu, cho nên khi nghe Tần Thanh Thu đưa yêu cầu thì trực tiếp đồng ý sảng khoái, cuối cùng hai bên vô cùng hài hòa ký hợp đồng cho thuê một năm.

Chị Trình rất thích những cô gái gọn gàng nhanh chóng như Tần Thanh Thu, không giống mấy vị khách cô ấy đang tiếp đón ở trên tay, mỗi tháng thuê không đến 200 đồng, kết quả hôm nay yêu cầu cái này, ngày mai yêu cầu cái kia, cho nên cô ấy vui vẻ bớt tiền hoa hồng cho Tần Thanh Thu.

Sau khi giao chìa khóa giao cho Tần Thanh Thu xong, chị Trình đạp xe rời đi, Viên Tử Khiên lại hiếu kỳ tiến đến bên cạnh Tần Thanh Thu: “Chị Thu Thu, chị thuê cửa hàng định kinh doanh gì vậy?”

“A..., có thể xem như là mở một quán cơm nhỏ!” Trải qua việc giày vò khi xuyên nhanh qua nhiều thế giới, Tần Thanh Thu rất thích cuộc sống hiện tại, bình tĩnh mà lại bình thường, đương nhiên cũng không muốn tăng thêm cho bản thân quá nhiều gánh nặng, có thể tự do tùy ý chút chính là không có gì tốt hơn, “Khả năng đến lúc đó sẽ treo một cái bảng đen ở ngay tại cửa ra vào, bán cái gì thì phải xem tâm trạng nữa!”

Viên Tử Khiêm vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp đã chịu cảnh đóng cửa bèn không nhịn được giơ ngón cái lên về phía Tần Thanh Thu: “Chị Thu, ý nghĩ của chị không tệ, chỉ là chị kinh doanh theo hướng này sẽ không sợ không có khách đến thăm sao?”

Quán cơm nhỏ nào mà chẳng có hai ba món đặc biệt để làm chiêu bài, ý tưởng này của Tần Thanh Thu đặt ở huyện thành nhỏ bé này của bọn họ có phải có hơi quá rồi hay không, Viên Tử Khiên không khỏi có nghi ngờ liệu quán của anh ấy có thể cho thuê hết cả năm được hay không.

Chống lại ánh mắt kinh ngạc mang theo chút nghi ngờ của Viên Tử Khiên, khóe môi Tần Thanh Thu hơi cong lên: “Tất nhiên phải dựa vào tay nghề của tôi rồi, về phần có khách đến thăm hay không, chờ tới lúc mở cửa tiệm là có thể thấy rõ ràng.”

Khẩu khí này thật là điên cuồng, nhưng mà Viên Tử Khiên rất thích, vì vậy anh ấy nhếch miệng cười cười đưa tay quơ quơ điện thoại: “Chúng ta thêm bạn bè đi, tới ngày quán cơm nhỏ khai trương nhất định nói cho tôi biết đấy, tôi chắc chắn là người đầu tiên tới đây nhấm nháp tay nghề của chị Thu Thu.”

Viên Tử Khiên là một nam sinh nhiệt tình sáng sủa, sau khi kết bạn với Tần Thanh Thu xong, trực tiếp giới thiệu cho cô một đống danh thϊếp: “Những người này đều là bên cơ sở lúc trước tôi lắp đặt thiết bị quán cà phê mới tìm được, giá cả vừa phải đồng thời chất lượng cũng tốt, nếu chị Thu Thu cần có thể trực tiếp liên hệ với bọn họ.”

"Vậy cảm ơn nhé, đến lúc đó miễn phí cho cậu một bữa hoành tráng.” Đồ trong cửa hàng này Viên Tử Khiên đã thanh lý cho người ta kha khá rồi, ngước mắt nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, Tần Thanh Thu không ở bên này quá lâu, chào tạm biệt với Viên Tử Khiên xong bèn trực tiếp đi chợ mua thức ăn.

Bởi vì tủ lạnh tạm thời chưa đưa đến, cho nên trước khi đi ra ngoài Tần Thanh Thu đã cố ý cùng báo với bà ngoại không nên mua thịt tươi ở siêu thị, trên đường về nhà cô sẽ mua luôn chút đồ ở chợ.

Nghĩ đến rau quả ngày hôm qua bà nội Lý cùng bà nội Miêu đưa cho, Tần Thanh Thu mua ít thịt ba chỉ mỏng, lạp xưởng, nấm hương với bắp ngô ở ngay chợ về, ý định trở về làm phần cơm trộn lớn.

Lúc Tần Thanh Thu về đến nhà, bà ngoại đã đi siêu thị về, lúc này đang ngồi nói chuyện phiếm cùng với bà nội Lý ở trong sân.

Tần Thanh Thu mang đồ cầm trên tay đến phòng bếp, bởi vì thời gian còn sớm cô dứt khoát ngồi vào bên cạnh hai bà cụ, hỏi hai người về tình hình chiến đấu ở siêu thị ngày hôm nay.

Nhắc tới cái này hai người bọn họ lập tức đầy hứng khởi, bà nội Lý đưa tay chỉ nhà chính: “Những vật khác bọn bà đều không mua, chỉ mua mấy xách giấy vệ sinh, ở siêu thị mới mở, tất cả giấy vệ sinh đều bán nửa giá, rẻ hơn bình thường rất nhiều.”

Tần Thanh Thu vươn đầu nhìn về phía ghế sô pha trong nhà chính, quả nhiên đã thấy ba bốn xách giấy vệ sinh, cô không khỏi hơi buồn bực: “Giấy vệ sinh cũng không nhẹ, sao bà với bà ngoại có thể mua một người mua ba bốn xách được?”

“Hắc, cái này không đơn giản đâu!” bà nội Lý đắc ý đưa tay vung lên, “Ông nội Khương của cháu chạy xe ba bánh bằng điện khá trơn tru, bà gọi một cuộc, chẳng phải ông ấy sẽ lái xe ba bánh đến mang đồ về sao.”

Tần Thanh Thu giơ ngón tay cái lên: “Đúng là bà nội Lý lợi hại, mới có thể khiến cho ông nội Khương ngoan ngoãn nghe lời!”

“Thu Thu nhà bà thật đúng là quỷ ranh mãnh.” Bà nội Lý hướng về phía bà ngoại Thạch oán trách một tiếng, quay đầu lại nhịn không được cười lên.

Bà ngoại Thạch cũng không nhịn được cười theo, sau đó mới hỏi cháu gái nhỏ chuyện xem cửa hàng ngày hôm nay.