Sau Khi Xuyên Sách Ta Dựa Vào Làm Con Buôn Tình Báo Thành Thần

Chương 25

Editor: L’espoir

*

Cũng bởi vì vậy, bảy năm trước, sau khi Cầu Pháp mới 21 tuổi nhậm chức Cục trưởng Cục Phán Quyết, các gia tộc lại giống kiêu ngạo rất nhanh đều ngoan ngoãn, không ai muốn làm vong hồn dưới móng vuốt của anh, không ai sẵn sàng thách thức quyền uy của anh.

Mộ Văn Tinh là người duy nhất trong gia đình lại giống dám gây rối trong nhiều năm qua.

Chỉ là đối diện với hai mắt của Cầu Pháp, hắn cũng mất đi dũng khí nói dối, người nhà họ Bạch chỉ có thể thẳng thắn nói ra mọi nguyên do của chuyện này.

Người nhà họ Hoàng trợn tròn mắt, hay thật, kẻ chủ mưu đằng sau lại là con rể nhà họ, một người bình thường!

“Hắn đâu?”

“… Trong phòng trên lầu.” Gia chủ họ Bạch phớt lờ ánh mắt van xin của con gái, nói thật.

Ông không thể thách thức quyền uy của Cầu Pháp vì anh em Mộ Văn Tinh được, họ vốn đã định tha cho hai anh em Mộ Văn Tinh rồi, nhưng Cầu Pháp đã đến đây, chỉ có thể nói vận mệnh của anh em họ đã định trước là như thế.

“Còng đi.” Cầu Pháp nhìn về phía cấp dưới phía sau.

“Không!” Bạch Tâm Nhiên chắn ở đầu cầu thang, nước mắt lã chã, nhìn Cầu Pháp cầu xin: “Anh ấy chỉ là người bình thường thôi, hành động của anh ấy có thể hiểu được mà, cầu xin anh hãy tha cho anh ấy, chúng tôi sẽ đưa anh ấy đến Cục Cảnh sát, cầu xin anh.”

Cô lại nhìn về phía người nhà họ Hoàng: “Bác trai, tất cả chuyện này đều là lỗi của chúng con, chúng con sẵn sàng hiệp thương thỏa mãn điều kiện của mọi người, cầu xin hai người tha cho chồng con một con đường sống đi, có được không?”

Bạch Tâm Nhiên là đại mỹ nhân nổi danh, lúc này thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch, nước mắt như sao từ trong hốc mắt rơi xuống, quả thực khiến người ta thấy mà thương.

Cô dùng tư thái này cầu xin, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Người nhà họ Hoàng nhất thời hai mặt nhìn nhau, gần như muốn đồng ý.

Họ đã sớm phiền chán oan oan tương báo không dứt với người nhà họ Bạch rồi, nếu như người nhà họ Bạch đã chấp nhận chịu thua, cũng không phải không được, nhưng còn về phía Cầu Pháp…

Những viên cảnh sát vốn định đẩy cô lên lầu cũng không tiện hành động, khó xử nhìn về phía cục trưởng.

Vị trí hiện tại của Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt quả thật khá mong manh, có thể do Cục Phán Quyết quản lý, cũng có thể do cơ quan tư pháp của người bình thường quản lý, nếu như đưa Mộ Văn Tinh đến cục cảnh sát, vậy những gì họ làm sẽ chỉ là chưa thực hiện được, dưới tình huống Hoàng Bạch không truy cứu nữa thì không có khung phạt, nhưng vào Cục Phán Quyết lại thì là một tình huống khác, châm ngòi khai chiến giữa hai gia tộc lớn là trọng tội trong thế giới người lại giống.

Số phận của hai anh em, tất cả đều phụ thuộc vào ý muốn của Cầu Pháp.

Nhưng mà Cầu Pháp lại chỉ dùng đôi mắt kia nhìn cô một cái, trong đó vẫn là sự tàn nhẫn lạnh lùng không có nhân tính, không chút động lòng nào, dùng gậy chấp pháp trong tay đẩy Bạch Tâm Nhiên ra: “Tôi không thích lặp lại những gì đã nói.”

Bạch Tâm Nhiên bị đẩy không chút thương tiếc, lảo đảo hai cái, giống như không chịu nổi che miệng chạy ra khỏi nhà.

“Tâm Nhiên!” Anh hai cô vội vàng đuổi theo, lại thấy Bạch Tâm Nhiên làm gì khóc, cô đang cầm điện thoại di động, run rẩy gọi một dãy số.

“Em đang gọi cho ai đó?” Anh hai hỏi.

“Suỵt.” Bạch Tâm Nhiên ngăn cản hắn.

Mặc dù Mộ Văn Tinh đã lừa dối cô, làm tổn thương cô và con gái của họ, nhưng đáng buồn là cô vẫn yêu hắn, thậm chí còn thương hại hắn, cho nên cô không thể trơ mắt nhìn hắn bị Cục Phán Quyết đưa đi.

Anh trai không hiểu chuyện gì, đành phải đứng ở bên cạnh chờ.

Bên kia.

Cảnh Bội vừa trở lại nhà họ Long không bao lâu, chợt nghe thấy âm thanh phát ra từ máy tính của mình.

Cô hơi bất ngờ, mở máy tính lên xem, phát hiện đó là cuộc gọi từ phía nhà họ Bạch.

Số điện thoại cô gọi cho nhà họ Bạch là thông qua mạng ảo, được hỗ trợ bởi kỹ thuật của hacker, không cần dùng thẻ SIM, hơn nữa sau khi thực hiện cuộc gọi sẽ đi qua hàng trăm IP ngẫu nhiên trên khắp cả nước, có thể nói là hoàn toàn không thể truy tìm nguồn gốc cuộc gọi, không thể định vị được ở thành phố nào.