Không Nổi Tiếng Thì Về Tu Tiên

Chương 42: Kỳ thi đại học chính thức bắt đầu

Nữ sinh hiển nhiên thật sự sợ, khi mở miệng nói chuyện một lần nữa thanh âm đều run lên, còn mơ hồ nức nở: “Đừng nói nữa! Cậu như này làm tớ mai thi sao được a!”

Nam sinh hiển nhiên không ngờ cô sợ đến vậy, nhanh chóng bào chữa: “Ờ! Cậu thật đúng là... chỗ này người đến người đi như vậy, có quỷ cũng sớm bị dọa chạy rồi! Này! Đừng khóc a! Tớ nói đùa thôi! Bằng không cậu đánh tớ hai cái đi???”

Tô Tiện: “……”

Hồ Tàng ở bên cạnh cũng nhìn hết từ đầu tới đuôi, thổn thức: “Cái cậu này sao thế nhỉ……”

Tuy rằng là bạn cùng lứa tuổi nhưng Tô Tiện thật sự cũng không thể hiểu hành động cố ý hù dọa con gái như này, xem đi, thật sự dọa người ta rồi tự mình lại cuống lên, làm gì vậy chứ.

Bất quá cũng vì lời nói của hai người này mà nghi ngờ trong lòng Tô Tiện cũng theo đó tan đi một ít.

Quả thực không ít trường học đều xây dựng trên nghĩa địa, đây cũng do phương diện quy hoạch thành thị trước kia không như bây giờ, xây một khu trường học cần dùng không ít đất, phải đủ tiện lợi, gần các cơ sở vật chất khác, còn phải rẻ nữa. Vậy nên nghĩa địa liền trở thành lựa chọn không tồi, bằng không còn phải đề xuất phá bỏ di dời v.v., vậy thì quá phiền toái.

Còn nữa theo thời gian, diện tích thành thị dầm mở rộng, việc quy hoạch sẽ tránh không khỏi gặp phải những nơi đã từng được tập trung mộ địa như này. Vậy nên khó tránh âm khí hội tụ, cho dù đã làm pháp sự siêu độ qua cũng không thích hợp dùng làm nơi ở. Trong khi đó, học sinh dương khí vượng, vừa vặn có tác dụng áp chế âm khí, có thể nói là một công đôi việc.

Bởi vậy chuyện Tô Tiện cảm nhận được một ít âm khí cũng khá là bình thường.

Tô Tiện yên lòng, sau khi tìm được rồi vị trí ngày mai mình ngồi thì liền đi ra ngoài, đột nhiên cậu lại bắt gặp hai bạn học sinh trước đó đang bước vào gian phòng học cách vách.

Bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, Tô Tiện cũng không để ý lắm, bước theo Hồ Tàng rời đi.

Hôm sau kỳ thi đại học chính thức bắt đầu, Tô Tiện dựa theo thói quen hàng ngày, mở bài luyện nghe Tiếng Anh trên di động rồi đặt sang một bên, sau đó cầm kiếm gỗ luyện kiếm trên ban công, y chang ngày thường, không có gì khác nhau.

Tuy cũng có chút khẩn trương nhưng xa không đủ làm cậu rối loạn.

Nhưng thật ra Hồ Tàng còn tới sớm hơn bình thường, bữa sáng cầm đến cũng phong phú hơn bình thường nhiều. Tuy nhiên anh ta vẫn rất an tĩnh, hiển nhiên là sợ cảm xúc của bản thân sẽ ảnh hưởng đến Tô Tiện.

Tô Tiện nhìn anh ta mạnh mẽ giả vờ như không có việc gì xảy ra, không nhịn được cười an ủi, nói: “Anh yên tâm, trạng thái tôi rất tốt.”

Bấy giờ Hồ Tàng mới thả lỏng một chút, chờ Tô Tiện ăn xong bữa sáng, thu xếp ổn thỏa anh ta liền đưa cậu tới trường thi.

Bọn họ cũng coi như là tới sớm nhưng đã có rất nhiều người ở đó, rất nhiều phụ huynh đều lôi kéo con mình lải nhải dặn dò.

Tô Tiện nhìn một màn này mà nhất thời phải trố mắt ra, nhưng rất nhanh cậu đã hồi thần, nói tạm biệt với Hồ Tàng rồi bước vào trường thi.

Bên phía địa điểm thi đang kiểm tra rất nghiêm, tất cả vật dụng bằng kim loại đều không được mang vào, ngay cả đồ học sinh dùng cũng không cần mang theo, sẽ được thống nhất phát cho.

Tô Tiện thuận lợi qua cửa kiểm tra, rất nhanh tìm thấy vị trí của mình, các vị trí chung quanh cũng lục tục bị các thí sinh lấp đầy, trong không khí dần dần lan tràn cảm xúc khẩn trương.

Nhưng vì môn thi đầu tiên là ngữ văn, đối với tiếng mẹ đẻ mọi người vẫn quen thuộc hơn một chút, vận nên môn thi đầu tiên đã kết thúc trong yên bình, cũng không xảy ra chuyện gì.

Chờ đến buổi chiều, Tô Tiện rõ ràng cảm nhận được bầu không khí chung quanh dần khẩn trương lên sau khi bài thi được phát xuống, cơ hồ sắp ngưng tụ thành thực chất.

Tô Tiện nhanh chóng xem lướt qua đề thi toán trong tay một lần, cũng biết vì sao cảm xúc mọi người lại căng thẳng như vậy, đề thi này khó hơn nhiều so với năm ngoái.

Chỉ nhìn lướt qua đã có thể nhận ra, vậy nên mới khẩn trương.

Tô Tiện không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng đọc đề, cầm giấy nháp bắt đầu tính toán. Bản chất của tu đạo chính là tu tâm, tâm cảnh cậu vững vàng tự nhiên sẽ như được thần trợ lực, rất nhanh đã làm xong non nửa bài thi.

Chỉ là khi cậu đang kiểm tra lại đáp án của mình, một thí sinh bên cạnh cậu lại bỗng nhiên có động tác.

Tô Tiện nghe thấy thanh âm liền quay đầu qua xem, phát hiện giám thị đã thu bài của bạn thí sinh ấy, hóa ra là nộp bài trước!

Bây giờ Tô Tiện mới để ý, nguyên lai thời gian đã trôi qua một nửa.

Nam sinh nộp bài trước kia cũng không thể tự do đi lại, mà là bị nhân viên trường thi dẫn đi.

Toàn bộ trường thi đều rất an tĩnh, kỳ thi cơ hồ có thể thay đổi vận mệnh này đã tác động đến tâm lý của quá nhiều người, cũng có người từ bỏ ngay khi mới bắt đầu.

Tô Tiện không có thói quen đánh giá người khác, mỗi người đều có vận mệnh riêng, cậu chỉ cúi đầu tiếp tục làm bài.

Chỉ là ngũ cảm của cậu nhạy bén, động tĩnh chung quanh cơ bản đều không trốn được tai mắt cậu. Khi thời gian thi trôi qua quá nửa, cậu mơ hồ nghe thấy một vài tiếng khóc đè nén, chờ đến khi giám thị nhắc nhở chú ý thời gian nộp bài, lại có người hoàn toàn không chịu được mà khóc thành tiếng.