Thấy cô ấy không nói gì, Giang Tịch Mai nói: “Mỹ Lan, bản thân cháu không muốn, muốn bỏ lỡ đối tượng xem mắt tốt như quản đốc Lương, cháu cũng phải suy nghĩ cho em gái cháu, cháu cướp mất Thẩm Chiến Liệt, nó phải làm sao?”
“Với thân thể của nó, không tìm được đối tượng kết hôn thích hợp thì phải xuống nông thôn, cháu nghĩ nó có thể sống sót ở nông thôn được ba tháng không?”
Giang Mỹ Thư đang ăn táo: cũng không cần phải nói thẳng thừng như vậy.
Giang Mỹ Lan không nói gì.
Vương Lệ Mai nghĩ ngợi: “Hay là cứ như cũ đi, Mỹ Lan xem mắt với quản đốc Lương, Mỹ Thư xem mắt với Thẩm Chiến Liệt.”
“Không muốn!”
Hai chị em song sinh đồng thanh.
Một người không chịu nổi Lương Thu Nhuận bị liệt dương.
Một người không chịu nổi Thẩm Chiến Liệt quá khỏe.
“Thôi thôi thôi, hai đứa các con đều muốn làm loạn rồi, chuyện này mẹ mặc kệ!”
Vương Lệ Mai tức giận vô cùng, ban đầu chỉ có con gái lớn làm loạn, bây giờ thì hay rồi, con gái lớn mở đầu, con gái út cũng bắt đầu làm loạn theo.
“Quản đốc Lương có chỗ nào không tốt?”
“Thẩm Chiến Liệt có chỗ nào không tốt?”
“Mà khiến các con chê bai như vậy?”
Giang Mỹ Thư và Giang Mỹ Lan đều không lên tiếng, lúc này nói nhiều sai nhiều.
“Vậy các con nói xem phải làm sao bây giờ? Ngày kia là đến ngày xem mắt rồi, không quyết định sớm, tất cả các con đều phải xuống nông thôn cho mẹ, mẹ thật sự không muốn nhìn thấy nữa.”
Đúng là mẹ ruột.
Nhìn dáng vẻ đó của bà như hận không thể nhét các cô trở lại bụng mới tốt.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
“Theo con thấy, cũng không phải là không có cách.”
Lâm Xảo Linh im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía chị ta.
“Con có cách gì?”
Lâm Xảo Linh đáp một tiếng: “Không phải quản đốc Lương muốn xem mắt với Mỹ Lan sao? Mỹ Lan không muốn xem mắt với anh ấy, nhà chúng ta cũng không nỡ bỏ lỡ cái chân to này của quản đốc Lương. Hay là, để Mỹ Lan và Mỹ Thư đổi cho nhau?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều sáng mắt lên, vẻ mặt như đang suy nghĩ, dường như đang cân nhắc tính khả thi của việc này.
Chỉ có Giang Mỹ Thư cắn táo, nhìn người này, nhìn người kia, vẻ mặt đầy dấu hỏi: “Ý gì ạ? Không phải không đồng ý đổi sao?”
Vậy thì đổi kiểu gì?
Giang Mỹ Thư vẫn chưa kịp hiểu.
Nói thế nào nhỉ, cả nhà họ Giang, chỉ có Giang Mỹ Thư là phản ứng chậm chạp.
Cả nhà tám trăm cái tâm nhãn, Giang Mỹ Thư chiếm một. Giang Mỹ Lan một mình chắc phải chiếm đến bảy trăm chín mươi chín.
Cô ấy dường như không ngạc nhiên khi em gái hỏi như vậy.
Giang Mỹ Lan nhìn Giang Mỹ Thư một lúc rồi nói: “Cũng không phải là không được.”
“Dù sao hai chị em mình là chị em sinh đôi, tướng mạo cũng giống nhau.”
Giang Mỹ Thư từ tốn ăn táo: “Nói chuyện cho dễ hiểu chút đi.”
Giang Mỹ Lan: “...”
Cô ấy thở dài: “Chị thật sự sợ em đến nhà họ Lương, ba ngày sau sẽ bị lộ tẩy.”
Giang Mỹ Thư: “...”
“Ý của chị dâu là, bảo em và chị đổi thân phận cho nhau, mạo danh đối phương đi xem mắt, kết hôn.”
Miệng Giang Mỹ Thư há to bằng quả trứng gà: “Cái gì cơ?”
Dường như trước giờ cô chưa từng nghĩ tới, còn có thể làm như vậy?
“Đúng vậy, em dùng thân phận của Giang Mỹ Lan đi xem mắt với quản đốc Lương.”
“Chị dùng thân phận của Giang Mỹ Thư đi xem mắt với Thẩm Chiến Liệt.”
“Như vậy cả hai bên đều hài lòng.”
Giang Mỹ Thư: “...”
Không phải chứ, người những năm bảy mươi chơi bạo vậy sao?
Có đυ.c thủng đầu cô thành cái sàng, cô cũng không nghĩ ra được cách này.
Cô trợn mắt há mồm: “Em sợ là em không làm được?”
Chị gái Giang Mỹ Lan của cô là người trên được phòng khách, dưới được phòng bếp, đảm đang, hiền thục, giỏi giang, ham học hỏi.
Còn Giang Mỹ Thư cô, ngoài ăn ra thì chỉ có ăn.