“Cái gì mà ăn ngon, tôi ăn ngán rồi.” Đột nhiên, một giọng nói mang chút giận dữ của một ấu tể giống cái vang lên: “Không nghiên cứu món mới, các người còn dám xưng là nhà hàng đỉnh cấp?”
“Thật xin lỗi các hạ, chúng tôi sẽ phản hồi ngay, hôm nay sẽ miễn phí cho ngài.”
“Tôi có cần các người miễn phí không?” Kim Niệm Tư là ấu tể giống cái duy nhất của gia tộc Kim thị, sinh ra đã ngậm thìa vàng, được cưng chiều như báu vật.
Ở đâu cô cũng là trung tâm, tự nhiên là tính cách của cô ngày càng kiêu ngạo.
Nhưng Tư Tư với vẻ ngoài đáng yêu, cô nhóc vẫn trở thành ngôi sao mạng tinh tế.
[Tư Tư bảo bối đừng giận, nhà hàng này sao không dọn món ngon để chiêu đãi Tư Tư bảo bối của chúng ta!]
[Tư Tư giận rồi, mọi người trong nhà hàng đó đều xong đời!]
[Khoan đã, sao tôi lại thấy có một ấu tể giống cái khác ở đằng kia, còn có tóc đen nữa!]
Sự xuất hiện của ấu tể giống cái luôn trở thành chủ đề nóng, và cư dân mạng nhanh chóng phát hiện ra Ngư Bảo ở trong góc.
[Tôi đã nói rồi mà, sáng nay tôi có thấy một ấu tể giống cái tóc đen, bạn tôi còn bảo tôi ngủ mơ!]
Ngư Bảo không biết mình đã lên hot search, cũng không biết hot search đã bị La Lam và những người khác đè xuống rồi lại nổi lên. Bé chỉ biết rằng, ngay lúc này, một bé gái đang bắt nhân viên phục vụ quỳ xuống đất bò, chỉ vì món ăn không hợp khẩu vị của mình.
Đúng là một đứa trẻ hư hỏng.
Nhìn thấy vậy Ngư Bảo nhíu mày, Lục Di Xuyên cũng không vui.
Thấy nhân viên phục vụ sắp phải nhục nhã quỳ bò dưới đất với hình dạng con người, Ngư Bảo không đành lòng.
Nhân viên phục vụ chuyên phục vụ Ngư Bảo nghĩ rằng bên kia đã làm ồn đến Ngư Bảo, nên đầu óc anh ta rối tung.
Hai ấu tể giống cái này, đắc tội với ai cũng không được.
"Để tôi đi nói chuyện." Lục Di Xuyên đứng dậy, Ngư Bảo gật đầu.
"Lục Thiếu Tướng?" Kim Niệm Tư dường như nhận ra Lục Di Xuyên, cô nhóc nhìn thấy anh thì mắt sáng lên, nhảy khỏi ghế làm người giám hộ bên cạnh vội vàng bảo vệ cô.
[Đây là ai vậy? Đẹp trai quá đi.]
[Người trước mặt không biết à? Lục Di Xuyên tốt nghiệp nhảy cấp từ trường quân đội, chỉ hơn hai mươi tuổi đã trở thành Thiếu tướng, một thiên tài trẻ. Chú của anh ấy là quan chấp chính của chúng ta.]
[Có phải nhờ cửa sau không?] Giữa hàng loạt lời khen, có vài bình luận không tốt nhưng nhanh chóng bị phản bác.
[Kết quả trường quân đội mà nói giả mạo thì cậu không muốn sống nữa à?]
[Cậu không tin quan chấp chính cũng thôi đi, nhưng những năm qua, ai là người chỉ huy các cuộc chiến với tinh cầu khác, cậu không biết à?]
[Nghĩ rằng cuộc sống bây giờ an nhàn quá rồi, không biết ai là người đang gánh vác đằng sau à?]
Mặc dù ở thời đại tinh tế, địa vị của giống đực rất thấp, nhưng đối với những nghề nghiệp như quân nhân, bác sĩ, giáo viên - những người âm thầm cống hiến, các giống cái cũng sẽ dành ba phần kính trọng.
Chỉ cần Lục Di Xuyên mở miệng, Kim Niệm Tư liền tha cho nhân viên phục vụ đáng thương kia.
Nhân viên phục vụ giống đực ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẫm lệ là sự biết ơn vô hạn dành cho Lục Di Xuyên.
Ai mà muốn bị sỉ nhục như thế chứ?
"Nhưng tôi có một điều kiện, đó là anh phải làm người giám hộ của tôi." Kim Niệm Tư ngẩng cao đầu, ra lệnh.
Cô nhóc có mười người giám hộ, ai nấy đều là nhân tài từ trăm dặm mới chọn được, tinh thần lực thấp nhất cũng là cấp A, chưa kể ngoại hình lại rất xuất sắc.
Còn Lục Di Xuyên, vừa mạnh vừa đẹp trai, cô nhóc chỉ nhìn anh một lần qua thiết bị quang não mà không thể nào quên được.