Dư lão phu nhân cười nói: “Tốt tốt tốt, mau đứng dậy đi.”
Dư lão phu nhân hài lòng nhìn Mạnh Tiêu, sai đó nói với phụ nhân bên cạnh: “Quả là một tiểu nương tử xinh đẹp.
Phụ nhân mỉm cười gật đầu.
Dư lão phu nhân lại cười giải thích với Mạnh Tiêu: “Không phải là ta muốn gọi ngươi đến đâu, đều do mấy nha đầu xấu tính này đột nhiên nổi hứng làm thơ, nhưng ai cũng không phục ai. Nghe nói nương tử Thám hoa lang hôm nay cũng đến dự tiệc, bèn bảo ta gọi ngươi tới góp vui.”
Kiếp trước Mạnh Tiêu cũng nghe được những lời này, song nàng chỉ biết mấy chữ, hoàn toàn không biết làm thơ. Lúc ấy nàng không hiểu gì cả nên trả lời thành thật, bị đám người Thẩm Tâm Nguyệt cùng nhau làm ầm lên, biến thành nàng khinh rẻ trưởng bối.
Sau này nàng kiên trì bịa một bài thơ, lại bị đám người Thẩm Tâm Nguyệt cười nhạo một phen. Không viết vì sao chuyện này lan truyền khắp Kinh Đô thành, mọi người đều nói thê tử Thám hoa lang là kẻ thô bỉ không biết một chữ.
Tạ Trường An là kẻ sĩ diện, vì chuyện này mà chỉ hận không thể cắt đứt quan hệ với nàng. Hồi ấy nàng sống trong dày vò cả ngày lẫn đêm, mấy lần chỉ muốn kết thúc mọi chuyện.
Bây giờ nghe lại câu nói này, trong lòng Mạnh Tiêu bình tĩnh trở lại.
Nàng lộ vẻ ngượng ngùng, phúc thân với Dư lão phu nhân ngồi phía trên, áy náy nói: “Chỉ sợ khiến các vị tiểu nương tử thất vọng rồi. Bảo thϊếp thân làm việc may vá thì còn được, nhưng làm thơ thì thật sự khó cho ta. Trước kia phu quân cũng từng kiên nhẫn dạy ta, sau này tức giận đến nỗi mắng ta ngu dốt, không dám cho ta đυ.ng vào sách vở nữa.”
Đám người Dư lão phu nhân nghe buồn cười. Thẩm Tâm Nguyệt ban đầu cũng cười, nhưng nghe thấy Tạ Trường An từng dạy Mạnh Tiêu học chữ, sắc mặt nàng ta lập tức tối sầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạnh Tiêu.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thẳng vào Mạnh Tiêu. Hoàn toàn khác với hình tượng phụ nhân nông thôn trong tưởng tượng của nàng ta, đối phương vô cùng xinh đẹp, thậm chí xinh đẹp đến nỗi khiến nàng ta ghen tỵ.
Nàng ta không nhịn được nói: “Tạ nương tử cần gì khiêm tốn. Chưa bàn tới Tạ Thám hoa học thức uyên bác, theo ta được biết thì phụ thân và đệ đệ của Tạ nương tử đều là người đọc sách, mưa dầm thấm đất, làm một bài thơ hẳn là không thành vấn đề chứ?”
Mạnh Tiêu nhận ra nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thẩm Tâm Nguyệt có gương mặt tròn, mắt hạnh miệng nhỏ, mũi hơi bè, làn da trắng nõn, dung mạo không thể coi là xinh đẹp cỡ nào, nhưng chỉ cần nở nụ cười thì sẽ trông rất thân thiện.
Hôm nay nàng ta mặc áo bối tử thêu hoa đào bằng chỉ vàng và váy dài vàng nhạt, đầu đội châu hoa kim tương ngọc rủ xuống vai, trán dán hoa điền hình hoa mai màu đỏ và ngọc trai. Trong số các thiếu nữ ở đây, nàng ta không mấy thu hút.
Nữ tử váy hồng bên cạnh Thẩm Tâm Nguyệt cũng ồn ào: “Đúng thế, Tạ nương tử hành xử khéo léo, nói năng lễ độ, không giống hạng người thô bỉ không hiểu gì cả, chẳng lẽ là khinh thường chúng ta? Hôm nay là thọ yến của tổ mẫu, còn mong Tạ nương tử đừng làm phật hứng.”