Mạnh Tiêu cười nói: “Nhà ta ở ngoại thành, lúc trước thường bán cho lão bản một tiệm vải ở gần đó. Sau này một thẩm tử tốt bụng nhắc nhở ta rằng ta bị lừa gạt, sau đó kêu ta đến cửa hàng của ngươi thử xem, bà ấy nói ngươi buôn bán rất trung thực.”
Nghe vậy, lão bản vốn định ép giá thì khựng lại, hơi bất đắc dĩ hỏi: “Nương tử muốn giá thế nào? Đắt quá ta không mua được đâu, dù sao ta cũng phải kiếm lời mới được.”
Mạnh Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói: “Giá cũ trước kia là một tấm khăn 15 văn tiền, túi thơm 20 văn tiền, đồng thời vải thừa nhà họ cũng bán cho ta, một mớ 10 văn.”
Lão bản gật đầu: “Đúng là hơi lừa gạt. Thế này đi, ta sẽ thu một tấm khăn của ngươi là 20 văn, túi thơm 25 văn, vải thừa tặng cho ngươi. Ta cũng chẳng giấu ngươi, khăn tay của ngươi thêu rất tinh xảo, ta có thể kiếm được khoảng 10 văn. Nếu ngươi thấy có lợi thì ta sẽ thu, không được thì thôi.”
Thực ra hồi trước giá bán là một tấm khăn 10 văn, túi thơm 12 văn, Mạnh Tiêu cố ý nâng giá lên. Thực ra mức giá này đã vượt qua dự toán, song Mạnh Tiêu vẫn giả vờ chần chờ suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu: “Lão bản là người sảng khoái, vậy thì ngươi tính giá đi.”
Lão bản cười nói: “Ta họ Chu, ngươi cứ gọi ta Chu nương tử là được.”
Nói rồi, nàng ấy cầm khăn và túi thơm bắt đầu tính toán, tổng cộng 7 tấm khăn, 10 chiếc túi thơm, tổng tiền là 390 văn. Chu lão bản đi sang tủ đồ bên cạnh lấy hai chuỗi tiền đồng, đếm 390 văn đưa cho Mạnh Tiêu, sau đó bảo nàng chờ rồi đi ra đằng sau, ôm một đống vải thừa ra: “Nhà ta may y phục sẵn nên không phân loại vải thừa rõ ràng, ngươi mang về lựa chọn, có một số loại vải rất tốt.”
Mạnh Tiêu cũng không khách sáo với nàng ấy, nhận lấy bỏ vào giỏ.
Lúc rời đi, Mạnh Tiêu hỏi thăm về tiệm cầm đồ. Chu nương tử nhìn Mạnh Tiêu, dung mạo rất xuất sắc, chẳng qua ăn mặc quần áo phụ nhân bình thường, hẳn là gia cảnh bần hàn, có lẽ đang gặp chuyện gì đó khó xử, bèn nói: “Nếu ngươi muốn cầm đồ thì tốt nhất là đến tiệm Kim Ngọc Đương ở ngự phố, người ta là hiệu cầm đồ lớn, sẽ cho mức giá phù hợp, không đến nỗi lừa gạt. Còn mấy tiệm cầm đồ nhỏ sẽ ép giá.”
Mạnh Tiêu gật đầu, bèn đến Kim Ngọc Đương ở ngự phố theo nàng ấy hướng dẫn.
Quả nhiên Chu nương tử không lừa nàng. Mạnh Tiêu cầm vòng tay đến Kim Ngọc Đương, chưởng quầy quan sát một lát rồi đưa ra mức giá 120 lượng.
Mạnh Tiêu biết vòng tay này quý giá, nhưng không ngờ sẽ đắt tiền đến mức này. Nghe xong cái giá này, nàng không đồng ý ngay mà nói: “Đây là vòng tay tổ truyền của nhà ta, nay trong nhà gặp biến cố, nhưng món đồ này rất tốt, 150 lượng, ngài thấy thế nào?”
Chưởng quầy quan sát một lát nữa rồi đáp: “Nương tử, 150 lượng thì giá cao quá, mua vào sẽ lỗ vốn. Vậy thì ta thêm 10 lượng nữa, nếu ngươi thấy chấp nhận được thì để lại đây.”