“Huynh đệ?!” Trong từ đường, Hoa Dương Đại trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, “Con coi cửu ngũ chí tôn là huynh đệ, nhưng vị Chân Long Thiên Tử ấy, có coi con là huynh đệ không?! Giang sơn vĩ đại của hắn, hắn có sẵn lòng chia một nửa cho con ngồi không?!!”
“Xin mẫu thân đừng nói như vậy,” Thẩm Trạm khẩn thiết, “Năm con lên sáu, theo mẫu thân và tỷ tỷ vào cung tham gia lễ Thượng Nguyên, khi dạo chơi thưởng đèn ban đêm, một chiếc đèn bị cháy rơi từ trên đỉnh giá đèn xuống, lao thẳng về phía con. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chính bệ hạ đã lao đến cứu con. Ngọn lửa từ chiếc đèn đó đã lướt sát qua dưới mắt bệ hạ, chỉ thiếu một chút nữa thôi, một con mắt của bệ hạ đã không còn thấy được nữa. Ân tình sâu nặng đến mức ấy, chẳng lẽ không đủ để gọi là ‘huynh đệ’ sao?!”
Hoa Dương Đại trưởng công chúa hồi tưởng lại chuyện xưa. Năm đó, bà cùng phu quân là Võ An hầu, sau khi bị Tần quý phi khinh thường, đã quyết định ủng hộ vị hoàng tử hiện nay lên ngôi, cũng chính vì bệ hạ từng xả thân cứu Minh Lang. Nhưng giờ đây, khi nhìn lại chuyện cũ, những suy nghĩ trong lòng bà đã hoàn toàn khác. Bà giận dữ nói:
“Có lẽ chuyện đó chính là do hắn sắp đặt, để chiếm được sự tin tưởng của ta và cha con, để mượn tay chúng ta giúp hắn – một hoàng tử hàn vi, không có gia tộc nào chống lưng – có cơ hội tranh giành ngôi báu trong trận chiến khốc liệt ấy!”
“Mẫu thân!!!” Thẩm Trạm cảm thấy mẫu thân mình đúng là đã “tẩu hỏa nhập ma,” liền khổ sở khuyên nhủ:
“Mẫu thân cũng nói, năm đó bệ hạ chỉ là một hoàng tử hàn vi, không có gia tộc nào chống lưng. Một đứa trẻ sáu tuổi, làm sao có nhân lực hay thế lực để sắp đặt một ‘tai nạn’ như vậy?!”
Hoa Dương Đại trưởng công chúa thấy con trai ruột của mình khắp nơi đều bảo vệ thánh thượng, giận đến mức cúi gập người ho khan liên tục, đôi mắt đỏ hoe, như sắp trào nước mắt. Thẩm Trạm hối hận vì đã nói với mẫu thân bằng giọng điệu quá gay gắt, vội bước tới đỡ bà, nhưng lại bị Đại trưởng công chúa tức giận đẩy mạnh ra:
“Ta không cần con đỡ! Đồ ăn cây táo, rào cây sung! Ta sinh con ra thì được ích gì?!!”
Thẩm Trạm khựng lại, đôi môi khẽ run, nói khẽ:
“…Mẫu thân hà tất phải nói những lời khiến người ta đau lòng như vậy…”
“……Đau lòng?” Hoa Dương Đại trưởng công chúa đôi mắt như lửa, giọng nói thê lương, “Khi con không chịu cưới Công chúa Dung Hoa, lại nhất quyết cưới cái người họ Ôn ấy, sao không nghĩ đến, liệu có làm tổn thương trái tim của ta con không?!!”
“Mẫu thân, con đã nói với người nhiều lần rồi, con đối với Công chúa Dung Hoa không có tình cảm nam nữ…”
“Ngu ngốc! Tình cảm nam nữ thì có ý nghĩa gì chứ?! Con có biết không, nếu có một ngày nào đó, Võ An hầu phủ trở thành cái gai trong mắt của bệ hạ, Công chúa Dung Hoa chính là tấm bùa hộ mệnh cuối cùng của con và Võ An hầu phủ!!” Hoa Dương Đại trưởng công chúa thúc giục, “Còn cái bảo bối con cất giấu trong lòng thì sao? Nàng ta và gia đình nàng ta có thể làm gì cho con?! Có thể làm gì cho Võ An hầu phủ không?!!”
“...Con không cần nàng làm gì vì con” Thẩm Trạm đáp, “Con là phu quân của nàng, trách nhiệm của con là bảo vệ nàng. Điều con muốn làm là để nàng sống một đời bình yên, không phải lo lắng.”
“Thế còn mẫu thân của con thì sao?!” Hoa Dương Đại Trưởng Công Chúa chỉ tay vào bài vị của cố Võ An Hầu, nước mắt rơi lã chã, “Năm đó, trước linh đường của cha con, con đã nói sẽ gánh vác gia đình này, nói sẽ bảo vệ mẹ và tỷ tỷ con. Sáu, bảy năm đã trôi qua, mẹ chưa từng quên một lời nào con nói ngày đó. Nhưng con thì sao?! Con đã quên sạch rồi! Nhìn xem bây giờ con đang làm gì, mẹ tìm cách sắp xếp cho con vào Binh Bộ, con không đi; mẹ bảo con kết giao với thế gia triều thần, con cũng không chịu; chỉ biết ôm lấy chức Thị Lang ở Công Bộ mà hắn ban cho, chỉ biết dính lấy người vợ bảo bối của con, ngày ngày chỉ khiến ta đau lòng mà thôi!”
Đối mặt với những lời trách móc đau thấu tâm can của mẹ mình, Thẩm Trạm rơi lệ quỳ xuống, nói:
“Con chưa từng quên, lời hứa với người năm đó, dù chỉ một chữ, con cũng chưa từng gạt bỏ khỏi tâm trí. Chỉ là con muốn dẫn dắt phủ Võ An Hầu và dòng họ Thẩm đi trên một con đường khác với điều mẹ mong muốn. Nếu như cha còn tại thế, có lẽ người cũng sẽ tán đồng với con…”
“Những gì ta mong muốn chính là điều cha con mong muốn, con đường mà ta đi hôm nay cũng chính là con đường mà cha con sẽ đi!” Hoa Dương Đại Trưởng Công Chúa, lòng đau như cắt vì đứa con trai không nên thân, lau nước mắt, lạnh lùng nói:
“Quỳ ở đây cho ta, đối diện với linh vị của cha con mà tự hỏi. Tự hỏi xem cha con đã thất vọng với con đến mức nào! Hỏi xem làm sao cha con lại có một đứa con trai vô dụng như thế này!”
Nói rồi bà giận dữ đẩy cửa bước ra ngoài, nhìn thấy Ôn Hành đứng ở bên ngoài, không biết đã nghe được bao lâu. Thấy bà bước ra, ánh mắt nàng thoáng hiện lên sự phức tạp, như muốn nói điều gì đó.
Hoa Dương Đại Trưởng Công Chúa vừa có một cuộc tranh cãi kịch liệt với con trai, trong lòng như lửa đốt. Vừa thấy người phụ nữ này – kẻ đã phá hỏng mọi toan tính của bà, kẻ đã làm con trai bà mê mẩn đến mất cả hồn vía – vẫn đứng đây giả vờ tử tế, như đang xem mẹ con bà bất hòa để cười cợt, bà càng thêm giận dữ, lửa giận ngút trời. Chẳng còn chút kiên nhẫn nào để nghe nàng nói, bà thẳng tay đẩy mạnh nàng ra.
Ôn Hành lảo đảo, trượt chân từ bậc thang thứ hai ngã xuống, lăn mạnh xuống dưới. Nhưng Hoa Dương Đại Trưởng Công Chúa mặt không chút biểu cảm, cũng chẳng hề quan tâm. Bà sải bước ngang qua người nàng, dứt khoát rời đi, không quay đầu lại.
Xuân Tiêm hoảng hốt đến mức hồn vía bay mất, vội vàng chạy đến đỡ tiểu thư bị ngã xuống bậc thang, khẩn thiết gọi:
“Tiểu...”
Nhưng tiểu thư đã ra hiệu ngăn nàng không được la lên, khẽ liếc nhìn bóng lưng đang quỳ trong sâu thẳm từ đường, ra dấu bảo nàng im lặng. Dù đau đớn nhưng Ôn Hành không phát ra một tiếng kêu nào, cố gắng vịn tay Xuân Tiêm mà từ từ đứng dậy, cúi xuống nhặt những mảnh bát đĩa từ hộp thức ăn vỡ tan trên đất.
Xuân Tiêm tuy tuổi còn trẻ nhưng tâm tư nhạy bén, biết rằng tiểu thư không muốn để Hầu gia biết chuyện Đại Trưởng Công Chúa đã đẩy nàng ngã xuống bậc thang. Nàng sợ nếu chuyện này bị phát hiện, Hầu gia và Đại Trưởng Công Chúa – đôi mẹ con này – sẽ lại xảy ra mâu thuẫn. Thế nhưng, trong lòng tiểu thư chỉ nghĩ đến Hầu gia, nghĩ đến Đại Trưởng Công Chúa, vậy ai sẽ nghĩ cho tiểu thư đây?
Nhìn những miếng lê tuyết đường vương vãi khắp mặt đất, nước mắt Xuân Tiêm suýt nữa rơi xuống. Nàng cố kìm nén giọng nói nhỏ nhẹ:
“Tiểu thư, để em làm...”
Nàng thu dọn những mảnh bát vỡ và hộp thức ăn, dìu tiểu thư rời khỏi nơi đó, quay về phòng. Xuân Tiêm lấy thuốc, nhờ tiểu thư cởϊ áσ để bôi thuốc lên những chỗ bị bầm tím. Thấy trên người tiểu thư có nhiều vết thâm do ngã, nàng vừa thoa thuốc vừa không kìm được, nước mắt lăn dài như những hạt châu đứt chỉ, rơi lã chã xuống.
Ôn Hành chỉ mỉm cười nhạt nhẽo:
“Em mà khóc thêm nữa, nước mắt rơi lên người ta, thuốc bôi cũng thành công cốc rồi.”
Xuân Tiêm cố nén nước mắt, ngước lên nhìn tiểu thư, tha thiết nói:
“Tiểu thư, hãy nói chuyện này cho Hầu gia biết đi... để Hầu gia đứng ra vì tiểu thư...”
Tiểu thư im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Thẩm Trạm quỳ trong từ đường đến tận đêm khuya mới rời đi. Chưa bao giờ hắn và mẫu thận có một cuộc tranh cãi kịch liệt đến vậy. Trên đường trở về, trong đầu hắn toàn những suy nghĩ về mẹ, chị gái, thánh thượng và triều đình. Lòng nặng trĩu, sắc mặt u ám. Đến trước phòng mình, hắn dừng bước, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, nén hết những cảm xúc tiêu cực xuống đáy lòng, làm cho vẻ mặt trông bình thản như thường ngày rồi mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, hương trầm thoang thoảng. A Hành đã tắm rửa và nằm nghỉ trên giường. Bình thường, bất kể hắn về muộn đến đâu, A Hành cũng sẽ chờ hắn, chưa từng như hôm nay. Thẩm Trạm lo lắng không biết nàng có bệnh hay không, liền bước tới, chạm nhẹ lên trán nàng, dịu dàng hỏi:
“Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?”
Ôn Hành khẽ đáp:
“Không sao, chỉ là chuyện của phụ nữ thôi.”
Thẩm Trạm biết rõ chu kỳ của nàng, tính ra đúng là mấy ngày này. Hắn hiểu ngay, nói:
“Đợi ta một lát.”
Hắn không còn tâm trạng ăn uống, liền sai người chuẩn bị nước để rửa mặt, sau đó lên giường. Như thường lệ, khi nàng đến kỳ, cảm thấy khó chịu, hắn sẽ ôm nàng vào lòng, dùng đôi tay mình sưởi ấm, nhẹ nhàng xoa bụng nàng để xoa dịu cơn đau.
Nhưng lần này, vừa cởϊ áσ nằm xuống, khi cánh tay mới vòng qua eo nàng, định kéo nàng vào lòng, hắn đã nghe thấy nàng khẽ rên lên một tiếng, như đang cố nhịn đau, khẽ nói:
“... Minh Lang... đừng chạm vào ta...”
Tay Thẩm Trạm khựng lại giữa không trung. Nàng tiếp lời:
“Lần này đau... không giống những lần trước, để thϊếp tự nằm một mình đi...”
Nàng quay lưng vào trong, không đối diện với hắn. Thẩm Trạm hiểu rằng chuyện phụ nữ đôi khi rất khó nói, nhưng vẫn lo lắng. Nhìn bóng lưng nàng, hắn hỏi:
“Đau lắm à? Hay là để ta gọi đại phu đến xem?”
“Không cần đâu,” giọng nàng khe khẽ, “Muộn rồi, ngủ thôi.”
Một đêm trôi qua, trời dần sáng. Hôm nay các quan được nghỉ, không cần vào triều, nhưng Hoàng đế vẫn phải xử lý quốc sự, gặp gỡ các đại thần tâm phúc. Xong việc quốc gia, lại phải đến cung mẫu hậu thỉnh an, hỏi han sức khỏe của hoàng hậu, quan tâm đến quý phi và đứa trẻ trong bụng nàng... Một ngày bận rộn, cuối cùng cũng có lúc rảnh rỗi.
Thấy hoàng thượng rảnh rỗi, nhưng không giống mọi khi tổ chức đá cầu, tiệc rượu hay thưởng nhạc, mà chỉ đứng chắp tay đi qua đi lại trong điện, Triệu Đông Lâm cảm thấy lạ. Hoàng thượng đi đi lại lại một hồi, cuối cùng dừng chân trước chiếc bình hoa cao đặt trên kệ.
Đã là mùa xuân ấm áp, trong bình hoa cắm những cành đào rực rỡ. Triệu Đông Lâm im lặng quan sát hoàng thượng đứng đó một lúc lâu. Đang băn khoăn không biết liệu hoàng thượng có định gỡ cành hoa ra hay thò tay vào bình để lấy thứ gì không, bỗng thấy hoàng thượng xoay người lại, nhàn nhạt ra lệnh:
“Chuẩn bị xe, trẫm muốn vi hành.”
Trước đây, hoàng thượng đôi khi cũng vi hành, dạo bước trên phố phường, quan sát cuộc sống của dân chúng kinh thành, tìm hiểu về dân sinh. Triệu Đông Lâm đã quá quen thuộc với việc này, lập tức lui xuống chuẩn bị.
Nửa canh giờ sau, chiếc xe ngựa phi như bay dừng lại trước một phủ đệ lộng lẫy. Triệu Đông Lâm nhìn bốn chữ lớn trên tấm biển treo trước cửa, thầm nghĩ, lần này cái gọi là “dân” này, quả thực không hề nhỏ!