"Hiểu được một chút." Sở Thừa đáp: “Nghe được vài từ nhưng chưa nối lại được thành câu."
"Bây giờ có thể hiểu ý của cậu ta là cảm ơn em vì đồ ăn. Hiện tại cậu ta không có tiền, trước tiên đưa em hai đồng tiền xu này, sau này nhất định sẽ báo đáp em." Sở Thừa nói.
"Phần trước, anh đoán chắc là cậu ta đang tự giới thiệu, nhưng có một điều rất kỳ lạ."
"Kỳ lạ chỗ nào?" Sở Nặc tò mò hỏi.
"Biểu cảm của cậu ta." Sở Thừa chỉ vào màn hình đang tạm dừng: “Ban đầu, biểu cảm của cậu ta là sợ hãi, hoảng loạn."
"Làm gì có ai vào siêu thị mà lại có biểu cảm như vậy? Thường thì người ta chỉ sợ hãi khi gặp nguy hiểm và cần cầu cứu."
"Nhưng hành vi sau đó của cậu ta lại phủ nhận khả năng đó."
"Cậu ta không cầu cứu, mà ăn xong, để lại tiền rồi rời đi."
"Điều này chỉ có thể cho thấy môi trường này với cậu ta rất đáng sợ. Nhưng ai mà lại cảm thấy sợ siêu thị chứ?"
Phân tích của Sở Thừa khiến Sở Nặc không khỏi xem lại đoạn video giám sát một lần nữa.
Cô nhận ra những điều anh trai mình nói quả thật đúng.
"Bây giờ có thể khẳng định, cậu ta nói tiếng Hán, nhưng chắc là một dạng tiếng địa phương."
"Độ tuổi ước chừng 12-14."
"Còn nữa, trang phục của cậu ta rất giống trang phục thời nhà Thanh. Cụ thể thì em nên hỏi bố về điều này."
"A, hai đồng tiền xu cậu ta đưa em!" Sở Nặc thốt lên: “Đó là đồng Càn Long Thông Bảo."
"Bố nói chắc là thuộc giai đoạn đầu thời Càn Long, nhưng nhìn thì lại quá mới, cứ như vừa xuyên không tới đây vậy."
Sở Thừa: “?”
"Bố mà cũng nói từ "xuyên không" với em sao?"
"... Bố không nói vậy, nhưng ý bố là thế." Sở Nặc giải thích: “Bố bảo hai đồng tiền này không hề có dấu vết thời gian."
"Nói như vậy thì em đúng là gặp ma thật rồi!" Sở Nặc đập tay xuống bàn: “Mà còn là một con ma thời nhà Thanh!"
Sở Thừa: "..."
"Anh ơi, tối nay anh phải đi cùng em đến cửa hàng." Sở Nặc kéo tay Sở Thừa, dáng vẻ như thể anh không đồng ý thì cô nhất quyết không buông: “Biết đâu tối nay cậu ta lại tới. Đến lúc đó anh bắt cậu ta lại, rồi đem nghiên cứu. Đó là ma đấy, mọi người nói có, nhưng ai từng thấy đâu?"
Sở Thừa: "... Cảm ơn em đã tin tưởng khả năng của anh đến vậy."
Ăn xong, hai anh em về nhà lấy thêm đồ. Sở Thừa cần mang theo trang bị của mình.
Là một cảnh sát đặc nhiệm, dựa vào thân thủ mà không mang theo trang bị thì đúng là bất cẩn.