Omega Nhà Người Khác Bỗng Nhiên Không Ngoan

Chương 22

Cho dù bây giờ đã biết nguyên nhân thì cũng chẳng có gì đáng vui vẻ.

Giang Mộc Tông cười làm rách vết thương, nhắc nhở rằng bên trong vẻ ngoài ngoan ngoãn của cậu lại chẳng hề ngoan ngoãn chút nào, vấn đề cậu suy nghĩ trong nhà vệ sinh buổi trưa lại bị lôi ra một lần nữa.

Cậu nghĩ nếu Tư Ngộ Lan biết mình thật ra là người như thế nào—

Buổi trưa cậu không nhịn được mà đến phòng họp tìm Tư Ngộ Lan, liệu đối phương có phải đã ghét bỏ cậu là một phiền toái rồi không?

Người tí hon trong lòng cậu cúi đầu xuống từng chút một.

Nếu vấn đề này đặt vào lúc cơ thể Giang Mộc Tông bình thường, chắc chắn cậu sẽ không xoắn xuýt. Chuyện của cậu và Tư Ngộ Lan đều là do người khác sắp xếp, cho dù đối phương ghét cậu phiền phức thì cũng phải chăm sóc cậu hai năm.

Hơn nữa, chẳng phải cậu cũng ghét có một người giám hộ quản thúc mình, gây phiền phức cho cậu sao?

Mọi người cứ hành hạ lẫn nhau thôi!

Nhưng hiện tại cậu đang trong thời kỳ đặc biệt, không thể nghĩ như vậy được.

Tư Ngộ Lan bận rộn đến tận bảy giờ tối mới đưa Giang Mộc Tông về nhà.

Cân nhắc đến những lời bác sĩ dặn dò, Tư Ngộ Lan nói, "Tối nay em ngủ cùng anh."

"Không cần đâu," Giang Mộc Tông cố gắng kìm nén thôi thúc muốn đồng ý trong lòng, từ chối, "Anh à, em đỡ hơn nhiều rồi."

"Từ chiều em đã rất lạ," Tư Ngộ Lan nhíu mày, trực tiếp chỉ ra, "Anh đã nói rồi, anh không hiểu về Omega, cho nên nếu em có bất kỳ chỗ nào không thoải mái thì đều có thể nói trực tiếp với anh."

Tư Ngộ Lan đã nói câu này khi nào?

Giang Mộc Tông lần theo câu nói này nhớ lại cái ôm chặt chẽ kia.

Con người nhỏ bé trong lòng cuối cùng cũng thăm dò ngẩng đầu lên, lúc đó cậu đã tin người đàn ông nói được làm được.

Có lẽ có thể tin thêm một lần nữa.

"Anh có nghĩ em cũng là một phiền phức không?"

Có lẽ trong định nghĩa của anh, hình tượng Omega đã gắn liền với hai chữ yếu đuối và nhạy cảm, thế nên khi đối mặt với câu hỏi này, Tư Ngộ Lan vẫn có một chút kiên nhẫn, "Em là trách nhiệm."

Trách nhiệm pháp lý được thể hiện bằng giấy trắng mực đen.

Đây là đáp án Giang Mộc Tông chưa từng nghĩ tới, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tư Ngộ Lan, buột miệng hỏi, "Gì cơ?"

"Cha em giao em cho anh, anh là người giám hộ tạm thời của em, chăm sóc cơ thể và cảm xúc của em là trách nhiệm của anh," Tư Ngộ Lan đứng ở cầu thang giữa tầng hai và tầng ba, nhẫn nại chút mệt mỏi, "Hơn nữa đây là một giao dịch công bằng, sau khi em trưởng thành, anh sẽ nhận được một khoản thù lao không nhỏ, nên em không cần cảm thấy là em nợ anh."

Hơn nữa, dựa theo biểu hiện buổi trưa hôm nay, Tư Ngộ Lan có lý do để nghi ngờ nếu Omega ngủ một mình thì tình huống tương tự sẽ xảy ra, Tư Ngộ Lan có thể cho phép cuộc họp bị gián đoạn giữa chừng nhưng không muốn nửa đêm bị đánh thức, điều đó sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc cả ngày của anh.

"Bây giờ em có thể lên cùng anh không?"

Thực ra đáp án này rất bình thường, chỉ là tốt hơn "phiền phức" một chút, nhưng Giang Mộc Tông nhận thấy sự mệt mỏi giữa hàng lông mày của người đàn ông, gật đầu.

Không phải phiền phức là đủ rồi.

Nhìn Omega ngoan ngoãn gật đầu, Tư Ngộ Lan đạt được mục đích, không tiếp tục an ủi mà nói, "Đây là lần cuối cùng, sau này em không nói ra, anh sẽ không truy hỏi, hy vọng em có thể nhớ kỹ lời anh nói."