"Được rồi Bạch Cập, ngươi lui xuống trước đi." Kỷ Uyển không hài lòng khoát tay.
Cố Tích Chi thấy vậy lập tức nắm lấy cơ hội, ngẩng đầu mang theo bi thương nói: "Dưỡng phụ dưỡng mẫu, mọi người xem, thân thể Tích Chi thế này, chỉ sợ không phải là tướng sống lâu."
"Những năm này nhờ dưỡng phụ dưỡng mẫu yêu thương, Tích Chi cũng được sống trong nhung lụa, cuối cùng cũng hiểu, năm đó phụ thân vì sao lại không màng sống chết bảo vệ dưỡng phụ."
"Chân tâm đổi chân tâm, phụ thân cam tâm tình nguyện, cũng như Tích Chi hôm nay, cũng cam tâm tình nguyện gả đến Lục phủ báo đáp dưỡng phụ dưỡng mẫu những năm này nuôi dưỡng."
"Dưỡng phụ dưỡng mẫu, cầu xin hai người thành toàn cho Tích Chi đi."
Cố Tích Chi nói xong, đột nhiên giãy khỏi sự dìu đỡ của Kỷ Uyển, cả người lùi lại một bước, trịnh trọng hành đại lễ hướng về phía phu phụ Thẩm Chinh Thắng.
Bạch Cập thấy vậy lập tức muốn mở miệng, Thẩm Gia Tuế lại kịp thời lắc đầu với nàng ấy.
Không vội.
Bây giờ phụ mẫu càng thương tiếc Cố Tích Chi, càng cảm thấy có lỗi với nàng ta bao nhiêu, một lát nữa mới càng hiểu rõ, cả nhà bọn họ rốt cuộc đã bị Cố Tích Chi dễ dàng đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế nào!
Cố Tích Chi quá giỏi diễn kịch, hơn nữa ân cứu mạng năm đó của Cố phó tướng là thật.
Nếu không thể cho Cố Tích Chi một đòn chí mạng, phụ mẫu nhất định sẽ lại mềm lòng dưới những lời hoa mỹ của nàng ta.
Quả nhiên, nhìn Cố Tích Chi kiên quyết không chịu đứng dậy, phu phụ Thẩm Chinh Thắng rốt cuộc vẫn dao động.
Cố Tích Chi đã móc cả trái tim ra, quyết tuyệt như vậy, bọn họ nếu không đồng ý, dường như sẽ trở thành tội nhân không thể tha thứ.
Lúc này, Lục Vân Tranh im lặng nãy giờ ba bước thành hai bước tiến lên, đi đến bên cạnh Cố Tích Chi, vén vạt áo quỳ một chân xuống trước mặt Thẩm Chinh Thắng phu phụ.
Giây tiếp theo, liền nghe hắn khẩn thiết mở miệng:
"Bá phụ, bá mẫu, chỉ cần hai người chịu gả Tích Chi cho con, con nguyện ở đây lập thệ, Lục Vân Tranh ta đời này chỉ có một mình Tích Chi, tuyệt không nạp thϊếp, tuyệt không phụ nàng!"
Cố Tích Chi nghe thấy lời này, cả người khẽ run, quay đầu nhìn Lục Vân Tranh, hốc mắt đỏ hoe, hiển nhiên cũng vô cùng cảm động.
Lục Vân Tranh cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn Cố Tích Chi, hai người tình ý miên man, thật là một đôi tri kỷ lưỡng tình tương duyệt.
Thẩm Gia Tuế nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Nhưng nàng không phải cười người khác, mà là cười chính mình.
Nàng không nghi ngờ chân tâm của Lục Vân Tranh đối với Cố Tích Chi, bởi vì đời trước sau khi thành hôn, Lục Vân Tranh quả thật giữ mình như ngọc vì Cố Tích Chi.
Đêm tân hôn, hắn say khướt không còn biết gì, bọn họ chưa từng động phòng.
Sau đó, Lục Vân Tranh lại trăm phương ngàn kế thoái thác, viện cớ kỳ quái, tóm lại là tránh nàng như tránh tà.
Nàng là người kiêu ngạo, đoán rằng Lục Vân Tranh đã có lòng khác, vì vậy lập tức đề nghị hòa ly.
Nhưng lúc này Lục Vân Tranh lại trăm phương ngàn kế dịu dàng dỗ dành nàng, đợi nàng hạ quyết tâm chuẩn bị làm ầm ĩ một trận, triệt để vạch mặt, phương Bắc chiến sự đột nhiên nổi lên, Lục Vân Tranh lại theo phụ thân xuất chinh.
Nàng là nữ nhi nhà tướng, biết chiến sự lớn hơn trời, cũng không muốn vào lúc này dây dưa với Lục Vân Tranh, chỉ nói, đợi hắn khải hoàn trở về, chính là lúc hòa ly.
Ai ngờ nàng đợi trái đợi phải, đợi được Thẩm gia thông đồng với địch phản quốc, cả nhà bị chém đầu...