Sau Khi Cùng Kẻ Cặn Bã Đồng Quy Vu Tận, Chúng Ta Lại Trọng Sinh

Chương 9

Suy nghĩ đến đây, hơi thở của Thẩm Gia Tuế liền trở nên gấp gáp.

Phu phụ Thẩm Chinh Thắng rất khó xử.

Lục Vân Tranh vốn là phu quân của Tuế Tuế, nếu thật sự để hắn cưới Tích Chi, Tuế Tuế nhất định sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành.

Đó là hòn ngọc quý trên tay bọn họ, là máu thịt trong lòng bọn họ, dựa vào cái gì phải chịu uất ức này!

Nhưng Cố Tích Chi trước có ân cứu mạng, sau có tình nghĩa những năm này...

Lúc này, Thẩm Gia Tuế chủ động tiến lên, hốc mắt nàng đỏ hoe, thấp giọng nói:

"Phụ mẫu, hai người không cần lo cho con, nếu Tích Chi nguyện gả, Lục Vân Tranh lại một lòng si mê, vậy thì hãy thành toàn cho Tích Chi đi."

"Nữ nhi chưa bao giờ để ý những lời đàm tiếu bên ngoài, hơn nữa, mẫu thân vừa rồi chẳng phải nói, muốn nuôi nữ nhi cả đời sao!"

Nói đến đây, Thẩm Gia Tuế cố gắng cong khóe miệng, nụ cười lại tràn đầy bi thương.

Bộ dạng cố tỏ ra thoải mái này, khiến phu phụ Thẩm Chinh Thắng nhìn mà đau lòng muốn nát.

Bên kia, Cố Tích Chi và Lục Vân Tranh liếc nhau, trong mắt hai người ánh sáng lóe lên, biết cuối cùng cũng sắp thành công!

Ai ngờ đúng lúc này, Bạch Cập im lặng nãy giờ đột nhiên cao giọng hô:

"Không được! Dựa vào cái gì phải để tiểu thư chịu uất ức!"

"Lão gia, phu nhân, hai người đều bị nhị tiểu thư lừa rồi!"

Lời này của Bạch Cập không đầu không đuôi, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía nàng ấy, Thẩm Gia Tuế càng lên tiếng hỏi: "Bạch Cập, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?"

Bạch Cập lắc đầu, vội vàng lên tiếng: "Tiểu thư, nô tỳ không nói bậy, đây là vật nô tỳ phát hiện trong phòng nhị tiểu thư, mọi người đều bị nhị tiểu thư lừa rồi!"

Bạch Cập nói xong, giơ cao cái hộp vẫn luôn ôm trong tay.

Cố Tích Chi nghe thấy lời này, đột nhiên quay đầu nhìn lại, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh hãi.

Nhưng rất nhanh, nàng lta ại ép mình bình tĩnh lại.

Cái hộp đó nàng ta không nhận ra, căn bản không phải là vật trong phòng nàng ta.

Hơn nữa, những thứ đó nàng ta giấu rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị người khác tìm ra, huống chi là một nha hoàn tay chân không sạch sẽ.

"Bạch Cập, ngươi... ngươi có ý gì!"

Sắc mặt Cố Tích Chi trắng bệch, mang theo giọng khóc chất vấn, có lẽ là tâm trạng dao động quá lớn, cả người đều vô lực lảo đảo.

Lục Vân Tranh sao có thể thấy người trong lòng mình chịu uất ức, lập tức đứng dậy đỡ lấy Cố Tích Chi, lạnh giọng quát:

"Một nô tỳ hèn mọn, lại dám vu oan chủ tử!"

"Bá phụ, bá mẫu, hai người chính là đối xử như con ruột với Tích Chi như vậy sao? Trơ mắt nhìn Tích Chi bị một nha hoàn bắt nạt?"

"Nếu hai người không muốn dạy dỗ nha hoàn này, vậy Vân Tranh không ngại thay hai người ra tay!"

Lời này nói vừa gấp vừa nghiêm khắc, dường như hắn mới là chủ nhân của phủ Định Quốc tướng quân vậy.

Bạch Cập bên này đã nhận được ám chỉ của Thẩm Gia Tuế, biết thời cơ đã chín muồi, không nói hai lời liền mở hộp ra, lộ ra một xấp thư tín dày cộp bên trong.

"Nô tỳ nếu thật sự phạm sai lầm, tự có lão gia phu nhân, có tiểu thư trừng phạt, còn chưa đến lượt một người ngoài như Lục công tử ngài chỉ tay năm ngón!"

Bạch Cập có vài phần phong phạm của Thẩm Gia Tuế, lúc này không hề sợ hãi, tiếp tục mạch lạc nói thẳng:

"Lão gia phu nhân xin xem, đây chính là thứ nô tỳ phát hiện trong phòng nhị tiểu thư!"

"Bên trên viết rõ ràng, nhị tiểu thư và Lục công tử đã sớm lén lút qua lại, tư thông với nhau sau lưng tiểu thư!"