Nắm đấm còn chưa rơi xuống mặt Sở Ngôn Tập, cổ tay đã bị giữ lại, ấn chặt lên tường.
Chu Đỉnh đau đớn nhăn mặt: “Cái thứ hạ tiện, biết bổn thiếu là ai không, còn không mau buông bổn thiếu ra! Nếu không bổn thiếu cho cậu đẹp mặt.”
“Tôi có cần phải biết anh là ai không? Ở trong mắt tôi, anh chỉ là một con chó sủa bậy mà thôi.”
“Con người tôi ấy, trước giờ có thù tất báo. Người khác mắng tôi một câu, tôi đánh hắn một cái; người khác đâm tôi một nhát, tôi diệt cả nhà hắn. Vừa nãy anh mắng tôi bốn câu, tôi chắc chắn phải trả lại.”
Sở Ngôn Tập lập tức nắm tay thành cú, chào hỏi lên người anh ta.
Chu Đỉnh cao hơn Sở Ngôn Tập nửa cái đầu, vóc dáng cũng đô hơn cậu, nhưng lại hoàn toàn không có sức đánh trả.
Sau khi bụng ăn mấy cú đấm cứng ngắt, liền bị Sở Ngôn Tập đá một cái, ngã phịch xuống đất.
Chu Đỉnh đau đớn nhe răng trợn mắt, điên cuồng chửi mắng: “Tiện nhân! Thằng tiện nhân mày! Tao phải gϊếŧ mày!”
Lời còn chưa dứt, Sở Ngôn Tập lại đá một cái nữa.
Cả người Chu Đỉnh đập mạnh vào tường, đầu kêu ong ong, toàn thân đều đau nhức.
“Chỉ cần anh mắng thêm một câu, tôi liền trả lại gấp đôi.” Giọng nói của Sở Ngôn Tập gợi cảm cuốn hút, nhưng lời thốt ra lại đáng sợ như ác ma: “Anh có muốn thử không?”
Toàn thân Chu Đỉnh run rẩy, lập tức phanh lại những lời muốn tuông xả ra, giận dữ đỏ mắt trừng cậu, siết tay kêu “răng rắc”.
Sở Ngôn Tập nhìn biểu cảm anh ta giận mà không dám nói, vui vẻ cười nhẹ một cái, tao nhã rời đi.
Lúc quay lại phòng nghỉ, Úc Tiêu đã tới rồi.
Sở Ngôn Tập chỉ từng gặp Úc Tiêu vài ba lần, nhưng lại có ấn tượng khá tốt về anh ta.
Úc Tiêu lịch sự nhã nhặn, chưa từng dùng ánh mắt khinh bỉ coi thường nhìn cậu giống như những người khác.
Thấy anh ta và Tống Nghiễn Tây đang nói chuyện, Sở Ngôn Tập không đi tới quấy rầy.
Em họ của Úc Tiêu, Sầm Dương lên tiếng: “Nếu anh họ đã tới rồi thì bây giờ chúng ta xuất phát tới sân bóng đi.”
Khi mọi người chuẩn bị xong gậy golf định xuất phát, Kinh Tu Viễn đột nhiên hỏi: “Chu Đỉnh đi đâu rồi? Sao không thấy cậu ta đâu?”
Bạch Tử Dụ: “Anh họ đi vệ sinh rồi.”
Lời vừa dứt, Chu Đỉnh cà nhắc xuất hiện.
Kinh Tu Viễn nghi hoặc: “Lão Chu, không phải cậu đi vệ sinh sao, sao bỗng nhiên cà nhắc rồi?”
Chu Đỉnh không trả lời anh ta, ánh mắt dán chặt lên người Sở Ngôn Tập, trong mắt bùng cháy lửa giận hừng hực.
Bạch Tử Dụ mở to đôi mắt nai: “Anh họ, tại sao anh nhìn tiểu tình nhân của anh Nghiễn Tây? Phải rồi, vừa nãy hai người một trước một sau đi vệ sinh, lẽ nào hai người đã xảy ra gì ở nhà vệ sinh rồi?”
Lời nói ám chỉ lộ liễu khiến mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt sang Sở Ngôn Tập.
Sở Ngôn Tập nhàn nhạt nhìn Bạch Tử Dụ, trong lòng hừ lạnh: một cao thủ trà nghệ, pha được một ấm trà ngon.
Tống Nghiễn Tây nhìn Chu Đỉnh bằng ánh mắt sắc lạnh, gương mặt mang theo vài phần lãnh khốc: “Chu Đỉnh, chuyện gì đây?”
Chu Đỉnh thu hồi tầm mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có gì, chỉ là tôi bất cẩn ngã trong nhà vệ sinh thôi.”
Sở Ngôn Tập thầm nhướng mày, không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của Chu Đỉnh.
Lúc đánh anh ta, cậu đã dự liệu được Chu Đỉnh sẽ không khai ra vì sỉ diện.
Có điều, cho dù Chu Đỉnh khai ra cũng không sao, dù sao ở đó cũng không có camera, mình hoàn toàn có thể đảo lộn trắng đen, chơi ngược anh ta một vố.
Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, cậu là người của Tống Nghiễn Tây, có lẽ Chu Đỉnh cũng hiểu đạo lý này, cho nên mới nhịn không nói.
Ánh mắt Kinh Tu Viễn đảo qua đảo lại mấy giây trên người Sở Ngôn Tập và Chu Đỉnh, hơi hé miệng, cuối cùng muốn nói lại thôi.
Ánh mắt sắc bén của Tống Nghiễn Tây như có như không liếc nhìn Sở Ngôn Tập, nhưng không hỏi gì.
Mọi người ngồi lên xe điện sân golf đến sân bóng.
Sân bóng rất gần câu lạc bộ, chỉ năm sáu phút là tới.
Tống Nghiễn Tây và Úc Tiêu vừa đánh bóng vừa nói chuyện.
Kỹ thuật của hai người đều rất tốt, số lần vào lỗ gần như ngang ngửa nhau.
Mỗi lần Tống Nghiễn Tây đánh vào lỗ, Bạch Tử Dụ đều hoan hô khen ngợi hắn, Sở Ngôn Tập lặng lẽ đứng một bên, im lặng quan sát.
“Các người chỉ biết cậu ta là tiểu tình nhân được Tống tổng bao nuôi, tôi nói cho các người một tin hot, Sở Ngôn Tập đó, chỉ là một thế thân! Cậu ta rất giống với bạch nguyệt quang của Tống tổng, cũng tức là anh trai của Tử Dụ!”
“Thật sao? Cậu ta thật sự chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang của Tống tổng?”
“Đương nhiên rồi, chính miệng Tử Dụ nói với tôi, còn có thể là giả được sao?”
“Nghe nói bạch nguyệt quang của Tống tổng sắp về nước rồi, tới lúc đó chính chủ quay về, các người nói xem, Tống tổng sẽ lựa chọn như thế nào? Chọn bạch nguyệt quang hay là chọn thế thân?”
“Cái này có gì mà chọn? Nếu đổi lại là tôi, bạch nguyệt quang và thế thân đều chọn, ngồi hưởng phúc đủ đầy ha ha ha…”
“Thế thân chung quy cũng chỉ là thế thân, chính chủ đã quay về rồi, còn giữ hàng nhái lại làm gì? Chắc chắn Tống tổng sẽ không hề do dự lựa chọn bạch nguyệt quang!”
“Nghe nói Sở Ngôn Tập yêu Tống tổng say đắm, yêu Tống tổng đến mức chết đi sống lại, nếu cậu ta biết mình chỉ là thế thân thì sẽ như thế nào? Liệu có nghĩ không thông rồi tự sát không?”
“Tống tổng chỉ coi cậu ta là thế thân của bạch nguyệt quang, nhưng cậu ta lại yêu kim chủ bao nuôi mình, đúng thật là chuyện cười trong thiên hạ!”