Lê Kiến Mộc bóp nhẹ quả dâu tây, hài lòng gật đầu.
Sau đó cô bước ra ngoài.
Công trường đã trở lại yên tĩnh nhưng đội trưởng Vương và những người khác vẫn không dám ra ngoài.
Lê Kiến Mộc bước đến, kéo cửa phòng bảo vệ.
“Chú Vương, chúng ta nên về thôi.”
Lão Vương: “Hả? Không sao rồi à?”
“Ừm.”
Lão Vương đứng thẳng người, chậm rãi bước ra, nhìn quanh một lượt.
Sau khi xác nhận ánh đèn sáng rõ không còn chập chờn, xung quanh cũng không còn im lặng đến rợn người mà thay vào đó là tiếng côn trùng kêu râm ran, anh ta mới yên tâm.
“Không sao rồi, không sao rồi, mọi người ra ngoài đi.”
Những người khác cũng lục tục đi ra.
Thấy mọi thứ đã trở lại bình thường, khi họ nhìn Lê Kiến Mộc, ánh mắt đã khác đi rất nhiều.
Lê Kiến Mộc thấy mọi người không còn vấn đề gì, gọi lão Vương cùng rời đi.
Trên đường, lão Vương lái xe, liên tục liếc nhìn Lê Kiến Mộc nhưng lại không nói gì.
Lê Kiến Mộc nhận ra, mỉm cười nói: “Chú Vương có gì thì cứ nói thẳng ạ.”
“À... Tiểu Lê này, cháu thật sự nhìn thấy mấy thứ đó à?”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Lão Vương hít một hơi, ngừng một lúc rồi hỏi tiếp: “Vậy... công trường xảy ra chuyện là vì mấy thứ đó sao?”
Lê Kiến Mộc lại gật đầu.
Sau đó cô kể lại chuyện của Lưu góa phụ, nhấn mạnh vào hai nguyện vọng của bà.
“Vậy cháu có thể tính ra bây giờ con trai bà ấy đang ở đâu không?”
Lê Kiến Mộc đáp: “Bà ấy chỉ nhớ tên thân mật của con trai, cũng không biết ngày sinh tháng đẻ, cháu chỉ có thể tính sơ bộ rằng con trai bà ấy hiện tại có khả năng đang ở một vài thành phố phía Tây Nam.”
“Nghe bà ấy có vẻ rất lưu luyến con trai, sao lại không nhớ được tên chính và ngày tháng năm sinh của nó nhỉ?” Lão Vương thắc mắc.
Lê Kiến Mộc lắc đầu: “Lưu luyến là một chuyện, ký ức lại là chuyện khác. Khi linh hồn rời khỏi cơ thể, nếu không phải là người tu luyện, ký ức chắc chắn sẽ bị tổn hại. Lưu góa phụ chỉ là một người bình thường, nhớ được đến chừng này đã là rất tốt rồi.”
Lão Vương gật đầu như hiểu như không.
“Ngày mai chú sẽ liên hệ với ông chủ Trần hỏi thêm những người từng sống ở khu vực đó xem họ có biết con trai của Lưu góa phụ ở đâu không.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
“À đúng rồi, chuyện này... nghề của cháu bình thường tính phí thế nào?” Lão Vương cẩn thận hỏi.
Dù lão Vương là đội trưởng công trình nhưng thực sự không dư dả gì, kiếm tiền nhờ công sức vất vả, chưa kể thường xuyên phải bù đắp cho công nhân. Cả năm còn hay gặp chuyện bị chậm trả hoặc quỵt tiền nên cũng khó mà nói chắc được.
Anh ta từng nghe nói mời mấy thầy phong thủy về xem trước khi công trường khởi công, giá cũng phải vài chục đến cả trăm triệu.
Còn Tiểu Lê của họ, vừa biết bắt ma vừa biết pháp thuật, còn lợi hại hơn mấy thầy phong thủy nhiều!
Lê Kiến Mộc mỉm cười: “Không phải chú Vương đã mời cháu ăn cơm rồi sao?”
Nói rồi, cô rút từ ghế trước ra nửa chai Sprite còn thừa.
“Còn cái này nữa, thế là đủ rồi.”
“Thế không được, mấy thứ này có đáng là bao. Cháu là cô gái nhỏ, chạy cả đêm, dù chú có ki bo thế nào cũng không thể chỉ một bữa cơm mà xong chuyện được!”
Lão Vương cứ năn nỉ mãi, nhất quyết muốn trả công cho Lê Kiến Mộc.