Người đàn ông cũng nhận ra rằng mình vừa nói một điều thừa thãi.
Xung quanh ngoài anh ta ra chẳng còn hồn ma nào. Đối phương nhìn chằm chằm vào anh ta, chắc chắn là đang nói chuyện với anh ta rồi.
Anh ta từ trong khe gạch bước ra, đứng thẳng người, toàn bộ linh hồn hiện ra, dáng người lại càng thêm cao lớn.
“Cô gọi tôi có việc gì sao?” Người đàn ông hỏi.
Lê Kiến Mộc quan sát anh ta từ đầu đến chân: “Anh tên là gì?”
Người đàn ông cố gắng nghĩ ngợi nhưng cuối cùng bất lực lắc đầu.
“Không biết, tôi quên mất tên mình rồi.”
Lê Kiến Mộc không ngạc nhiên.
Trên người anh ta không có âm khí, cũng không có sát khí.
Điều đó có nghĩa là đây là sinh hồn.
Sinh hồn rời khỏi cơ thể là chuyện thường thấy, đặc biệt ở trẻ nhỏ, rất dễ bị hù dọa mà mất hồn.
Người lớn cũng có thể vì tai nạn xe cộ hoặc các nguyên nhân khác mà linh hồn rời khỏi cơ thể.
Sau khi sinh hồn rời khỏi cơ thể sẽ dần quên những chuyện trước đây. Nếu sau bảy ngày không trở về được sẽ hoàn toàn trở thành cô hồn dã quỷ, cơ thể cũng rơi vào trạng thái chết não.
Dĩ nhiên trong bảy ngày này nếu gặp phải tà tu hoặc lệ quỷ, bị bắt giữ hoặc bị ăn cũng không phải là chuyện lạ, bởi sinh hồn là món đại bổ trong mắt tà ma.
Hiện tại người này ngay cả tên mình cũng không nhớ được, chứng tỏ ít nhất đã rời khỏi cơ thể năm ngày rồi.
“Anh có thấy điều gì bất thường ở đây lúc nãy không?”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
“Có một luồng khí rất đáng sợ đi qua, tôi không ngẩng đầu lên được nên không thấy là gì.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Rất hợp lý.
“Anh có biết tình trạng hiện tại của mình không?”
Người đàn ông ngập ngừng một chút, lại lắc đầu lần nữa.
Ba câu hỏi đều không biết, dáng vẻ thông minh lại đi kèm ánh mắt ngây ngô và trống rỗng tạo nên sự tương phản kỳ lạ.
“Bây giờ anh là sinh hồn, có nghĩa là anh vẫn chưa chết. Chỉ cần tìm được đường về nhà, anh vẫn có thể sống tiếp.”
Người đàn ông dù mất trí nhớ cũng hiểu rằng còn sống là tốt.
Anh ta vội hỏi: “Vậy cô có thể giúp tôi không?”
Ngập ngừng một chút, anh ta nói thêm: “Cô ra điều kiện đi, tôi chắc chắn rất giàu.”
Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia sáng: “Được, đi theo tôi.”
Nói xong, cô quay người đi.
Người đàn ông vui mừng, lập tức bước theo Lê Kiến Mộc.
Nhưng anh ta quên mất mình bây giờ là hồn thể, hoàn toàn không bị lực hấp dẫn kiểm soát.
Vừa bước một bước đã đi quá xa, trực tiếp xuyên qua người Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc: “... Tôi không thích bị hồn thể xuyên qua.”
Người đàn ông: “... Xin lỗi.”
“Lần sau chú ý hơn.”
“Chắc chắn rồi!”
Người đàn ông hứa hẹn rất chắc chắn nhưng đến lần thứ ba xuyên qua người Lê Kiến Mộc, cuối cùng cô cũng không kiềm chế được cảm xúc.
Lê Kiến Mộc chạm vào cổ tay mình, nơi đeo một chiếc dây chun đen nhỏ, có đính một quả dâu tây đan bằng len.
Đây là món quà sinh nhật mười tám tuổi mà thầy ở đạo quán tặng cô, được mua với giá ba đồng "khổng lồ".
“Anh chui vào đây!” Cô chỉ vào quả dâu tây nhỏ.
Người đàn ông gãi mũi, vẻ khó xử: “Tôi không biết làm thế nào.”
Lê Kiến Mộc: “...”
Cô nhanh chóng làm một động tác tay, chỉ vào người đàn ông. Linh hồn cao lớn, dài mảnh của anh ta ngay lập tức thu nhỏ thành một luồng khí, bị phong ấn vào trong quả dâu tây len.