Bên trong Tinh Hàng đầy đủ tiện nghi, có lẽ là bởi vì ban đầu nó là một con thuyền lớn phục vụ mục đích giải trí, đủ sức chở một trăm người. Trước khoang có một khoảng trống lớn.
Hoặc là, khu vực này sớm phân chia thành những khu vực cấm theo chế độ nghiêm ngặt.
Lâm Nam từ phòng tắm đi ra, mới cùng Tiêu Nhan ở phòng huấn luyện đánh một trận, trên người mang theo hơi nước từ da thịt tản mát ra. Nhìn quanh khoang trước, chưa thấy bóng dáng luôn chờ mong, có hơi mất mát.
Đầu bên kia không ngừng truyền ra: “Đến giờ xuống tàu rồi.”
Lâm Nam nhướng mày: “Là Hạ Thanh?”
Tiêu Nhan đáp lại “Đi thôi.”
Lâm Nam khẽ thở dài: “Hạ Thanh cũng biết hắn, cậu cũng biết hắn. Tại sao toàn thế giới chỉ có tôi bỏ lỡ. Tôi còn tưởng hôm nay có thể gặp mặt.”
Tiêu Nhan nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên cổ quái: “Là cậu không dám chào hỏi.”
Lâm Nam duỗi tay đấm, Tiêu Nhan tránh thoát, vuốt răng nanh: “Đánh một trận nữa?”
“Quên đi, thời gian không đủ.” Lâm Nam rút tay về, cửa sổ khoang thuyền trong suốt phản chiếu hình bóng, mặt mày lộ ra chán ghét.
Tầm mắt lướt qua mép cánh, ngày càng gần Áo tinh: “Sớm giải quyết rồi trở về, Áo tinh, cũng chỉ có thế.”
Tiêu Nhan đang có ý này, gật đầu.
Hai người đi về phía nhà kho trung tâm. Nhưng vừa đi nửa bước, họ ngừng lại. Tầm mắt mọi người dừng trên cái người ở cửa sổ. Trong đám đông Tinh Hàng, thanh niên lạnh lùng xa cách như tùng có vẻ đặc biệt đột ngột. Như thể nhận ra, Alpha nhẹ nhàng nghiêng mặt, đường nét khuôn mặt như ẩn như hiện.
Hai người họ chạm trúng đôi mắt vô cảm đó.
Sau khi nộp lên quang não, Quý Cẩn ăn không ngồi rồi, ở trong đầu nhớ lại tư liệu xem trên Tinh Võng. Sinh học của ABO khác với nhân loại mà hắn biết, như Alpha ác ý phóng thích tin tức tố ở trước mặt Omega đủ để nhận hình phạt nghiêm khắc nhưng Alpha và Beta không có quá nhiều chính sách bảo hộ.
Khác biệt đối đãi quá lớn. Quý Cẩn thất thần, không biết khi nào trước mắt xuất hiện hai bóng người.
Quý Cẩn sửng sốt, rất nhanh đã nhận ra: “Là hai người?”
Hai bạn cùng phòng tối qua.
Tiêu Nhan không tự nhiên dời mắt, trả lời một tiếng, chậm chạp không nghe động tĩnh người bên cạnh. Hắn không khỏi nhìn về phía người nọ, lại thấy tên Lâm Nam kia.
Cả khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh, nói không rõ ràng: “Xin… xin chào, tôi tên Lâm Nam, sống ở cách vách.”
Tiêu Nhan: “……”
Không nỡ nhìn thẳng.
Vẫn nên để hắn nói, Tiêu Nhan: “Cùng nhau đi không?”
Chờ đến ba người kết bạn rời đi, không khí chung quanh đột nhiên lưu thông. Ngồi cách đó không xa, Giang Duật Phong nghe giọng điệu miêu tả phức tạp của bạn mình: “Tôi trước nay chưa gặp qua người nào ác liệt như vậy……”
Giang Duật Phong nhíu mày: “Hắn chính là Alpha đỉnh cấp cậu nhắc?”
Mộc Tử Minh sờ ngực lòng còn sợ hãi: “Cho dù người nọ khinh thường Beta, tôi cũng có chút đồng tình.” Nói xong bắt đầu vui sướиɠ khi người gặp họa, khẽ nói: “Đây nhất định là bóng ma tâm lý lớn, đúng không, Từ Vũ Minh.”
Từ Vũ Minh tình cờ đi ngang qua: “……”
Nghĩ đến diễn biến ngày hôm qua vẫn còn tổn thương tâm lý rất sâu, hôm nay càng hận không thể trốn xa hơn. Nhưng không như mong muốn, Từ Vũ Minh trước sau không rõ vì sao thanh niên kia không đến khoang trước.
Kết quả ngay lúc Từ Vũ Minh thật cẩn thận ngồi xa một chút, sợ mạo phạm đến Alpha, một Alpha không biết sống chết ngồi cạnh đối phương. Không ít người ở trong tối chú ý tên Alpha kia, nghe được rõ ràng nội dung hai người đối thoại .
Alpha không đi lên khoang trước quả nhiên là có nguyên nhân.
Từ Vũ Minh run rẩy nghĩ về sau không bao giờ kỳ thị nữa, từ hôm nay trở đi sẽ làm một Alpha tuân thủ luật pháp, tôn trọng người già yêu thương trẻ nhỏ.
Hắn không muốn đυ.ng trúng Alpha đỉnh cấp giả trang Beta.