Sau Khi Sắm Vai Alpha Tôi Bị Hiểu Lầm Vì Quá Mạnh

Chương 26: Sợ

Nhóm huấn luyện viên đợi lệnh, biểu tình nghiêm túc.

Thẩm Giang Xuân đứng lên, ngón tay thon dài đè nút thắt cổ áo, một tay khác sửa sang lại tư liệu trước bàn.

“Tích tích ——”

Âm thanh nhắc nhở quen thuộc. Nơi này chỉ có một người duy nhất đang sử dụng quang não, ánh mắt chúng huấn luyện viên tức khắc hội tụ đến chính giữa phòng.

Thẩm Giang Xuân còn chưa kịp phản ứng, chưa đóng hình chiếu thực tế ảo đã chuyển tiếp nội dung, triển lãm trước mặt mọi người.

Chúng huấn luyện viên bị động vây xem lịch sử trò chuyện huấn luyện viên Thẩm.

Học viên Quý Cẩn: [ Huấn luyện viên Thẩm ]

Học viên Quý Cẩn: [ có người sử dụng tin tức tố áp bách em ]

Học viên Quý Cẩn: [ trái với điều lệ thứ nhất quân huấn ]

Chúng huấn luyện viên:?

Chúng huấn luyện viên nhất thời thần kinh tɧác ɭoạи.

Trò nói cái gì?

-

“Như thế nào, sợ?”

Bên tai truyền đến giọng điệu trào phúng, Quý Cẩn ngoáy lỗ tai, đem từ ngữ vừa học trên Tinh Võng ‘ tin tức tố áp bách ’ chia sẻ cho huấn luyện viên Thẩm. Cuối cùng ngẩng đầu, đối diện thanh niên trước mắt.

Toàn thân Kiều Lĩnh phát ra mùi hương nồng đậm.

Nói thật ư, Quý Cẩn thành khẩn nói: “Sợ.”

Quá thơm, hắn sợ ngửi một hồi lại đói bụng, đến lúc đó nếu muốn uống sữa bò thì sao.

Cho nên hắn báo nguy.

Kiều Lĩnh nghe xong, ánh mắt hơi nghiêng, sắc mặt lại càng khó coi: “Có ý gì?!”

Hương thơm càng thêm nồng, như vô tình đánh vỡ một lọ nước hoa khiến mùi hương tỏa ra dày đặc. Nhưng ngoài trừ càng nồng đậm, không có cái gì không ổn. Đây là tin tức tố áp bách sao?

Quý Cẩn mơ mang, trên Tinh Võng miêu tả tin tức tố áp bách khiến cả người mệt mỏi, hô hấp khó khăn, thậm chí đe dọa mạng sống không hề xuất hiện. Chẳng lẽ là bởi vì hắn là nhân loại không có tuyến thể?

Nhưng đây không phải tin tức tố, chính là nước hoa. Quý Cẩn nhìn các bạn học xung quanh làm việc riêng, sắc mặt tự nhiên, không khác thường. Lại xem biểu tình Kiều Lĩnh, hiển nhiên chỉ nhằm vào một mình hắn.

Đơn tố cáo cũng đã gửi, lăng mạ bằng lời nói cũng coi như trái với điều lệ quân huấn. Quý Cẩn qua loa đáp một câu: “Không có gì.”

Rồi sau đó tiếp tục lướt Tinh Võng, tính toán tra cứu mục từ bách khoa toàn thư lần nữa, xác nhận hắn không có lý giải sai.

Thấy thanh niên hành động khác lạ, rảnh rỗi xem quang não, hoàn toàn làm lơ, lửa giận trong lòng Kiều Lĩnh khó có thể dập tắt.

Không thể chịu đựng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Kiều Lĩnh đột nhiên nhào qua: “Đủ rồi!”

Thẩm Giang Xuân tới nơi thấy một màn này, lúc trước bán tín bán nghi, hiện tại xem như tin hơn phân nửa. Bàn tay to chủ động tập kích học viên.

“Mẹ kiếp, là ai ——” Kiều Lĩnh trong cơn giận dữ, chửi ầm lên.

Thẩm Giang Xuân tươi cười như gió xuân quất vào mặt, học viên từ tức giận không thôi đến hồn nhiên cứng đờ, cuối cùng lộ ra biểu tình khó có thể tin, chào hỏi: “Là tôi, bất ngờ không? Bạn học, có thể nói trò đang làm cái gì không?”

Kiều Lĩnh: “……”

Thừa dịp Kiều Lĩnh hoảng hốt, Quý Cẩn vội vàng thu bảo bối quang não nhưng phản xạ đối phương ngoài dự đoán vẫn còn, giữ chặt không buông.

Quý Cẩn không dám dùng quá sức, đây là quang não second-hand yếu ớt, vì thế hắn tìm kiếm trợ giúp: “Huấn luyện viên Thẩm.”

Thẩm Giang Xuân thấy thế, mày nhăn lại, từ trước đến nay không có kiên nhẫn với học trò không có quy củ, huống chi hành vi động thủ ác liệt.

Thấy Alpha không có ý buông tay, huấn luyện viên không lưu tình đánh mạnh lên cổ tay, khiến cho hắn buông ra.

Tầm mắt lơ đãng quét nội dung trên quang não, nhướng mày, không tỏ vẻ gì.

Quang não ném ra bên ngoài, Kiều Lĩnh cũng thuận thế thấy được, duy trì không nỗi biểu tình, khóe mắt muốn nứt ra.

Thẻ chứng nhận điện tử học sinh, mục giới tính hết sức bắt mắt, khắc sâu một từ ——

Alpha.