Sở Tương xúc động đến nghẹn ngào, không nói nên lời.
Trần Uyển Nhu nói: "Bác cũng mới biết chuyện Cố Giác bị đưa vào đồn cảnh sát tối hôm qua. Thằng bé này bình thường bị ba nó quản quá nghiêm nên mới dễ dàng nóng nảy như vậy. Để nó chịu chút dạy dỗ cũng tốt. Tương Tương, con đừng áy náy, chuyện này con làm đúng, bác tuyệt đối sẽ không trách con."
Sở Tương nắm lại tay Trần Uyển Nhu: "Bác gái Cố, bác thật tốt. Bác không biết hôm qua Cố Giác đã làm gì đâu. Con báo cảnh sát cũng là bất đắc dĩ, nếu không con thật sự không thể ngồi đây nói chuyện với bác được. Ban đầu con còn lo lắng chuyện của Cố Giác sẽ ảnh hưởng đến bác, nên hôm nay con định đến đồn cảnh sát rút đơn kiện. Hôm nay nghe bác nói những lời sáng suốt như vậy, con cuối cùng cũng yên tâm rồi!"
Trần Uyển Nhu ngừng khóc, bà lén liếc nhìn sắc mặt Sở Tương, thấy Sở Tương nước mắt lưng tròng, vẻ mặt chân thành, ánh mắt đầy sự kính trọng, như thật sự coi Trần Uyển Nhu là mẹ ruột.
Trần Uyển Nhu đột nhiên che miệng ho khan vài tiếng, như thể ruột gan đứt đoạn, sắp ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào.
Sở Tương vội vàng đỡ Trần Uyển Nhu: "Bác gái Cố, bác sao vậy?"
"Bác... bác không sao..." Trần Uyển Nhu yếu ớt xua tay. Cũng chính vì động tác này mà túi xách của bà rơi xuống đất, và điều không may hơn là một tờ giấy từ trong túi rơi ra.
Trần Uyển Nhu kinh hãi kêu lên một tiếng "A", như thể sợ Sở Tương phát hiện ra tờ giấy đó.
Nhưng Sở Tương vẫn không có động tĩnh gì.
Trần Uyển Nhu không nhịn được nhìn sang, chỉ thấy Sở Tương có lẽ là đau lòng đến tột độ, đang nhắm mắt dùng khăn giấy lau nước mắt, căn bản không nhìn thấy thứ gì trên mặt đất.
Trần Uyển Nhu đợi một phút, Sở Tương vẫn còn đang lau nước mắt.
Trần Uyển Nhu: "..."
Lại qua một phút nữa, Trần Uyển Nhu như chợt bừng tỉnh nhặt thứ đồ trên mặt đất lên, còn hoảng hốt kêu lên: "Báo cáo kiểm tra của bác!"
Sở Tương cuối cùng cũng mở mắt.
Trần Uyển Nhu ôm lấy bệnh án của mình, có vẻ như bà không muốn để người khác biết mình bị bệnh, thấy Sở Tương nhìn qua, bà vội vàng nhét đồ vào trong túi, "Cái đó... Tương Tương, con đừng nghĩ nhiều, thật ra sức khỏe của bác rất tốt, cái này chỉ là, chỉ là bác tùy tiện nhặt được một tờ giấy trên đất thôi, con ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều!"
Trần Uyển Nhu không muốn để mọi người lo lắng cho sức khỏe của mình, cho nên bà mới hoảng hốt giấu báo cáo kiểm tra đi.
Nhưng cái cớ bà tìm rất vụng về, người khác làm sao có thể không nhìn ra chứ?
Sở Tương lộ vẻ mặt lo lắng, "Trời ơi, bác gái Cố, bác có chỗ nào không thoải mái sao?"
Trần Uyển Nhu lại che ngực ho khan vài tiếng, bà được thời gian ưu ái, dung mạo vẫn xinh đẹp như xưa, dáng vẻ Tây Thi ôm ngực càng thêm đáng thương, "Không có gì, chỉ là một vài vấn đề nhỏ thôi, thật sự không có vấn đề gì lớn, bác sĩ chỉ nói là bác tự tạo áp lực cho bản thân quá lớn, cho nên bác mới ăn ngủ không yên, tim có chút vấn đề nhỏ thôi."
"Tim có vấn đề thì không thể coi là vấn đề nhỏ được!"