Không nghi ngờ gì nữa, đến ngày hôm sau, mắt Sở Tương quả thật sưng húp lên, dù cô đã luộc trứng chườm nhưng cũng chẳng mấy hiệu quả.
Sở Tương cuộn tròn trên ghế sofa chơi điện thoại, đang định gọi đồ ăn ngoài thì chuông cửa vang lên. Cô đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo thấy người bên ngoài, Sở Tương bắt đầu đau đầu. Nhưng tiếng chuông cửa cứ vang lên không ngừng, cô đành phải mở cửa.
Người phụ nữ quý phái đứng ngoài cửa lập tức đỏ hoe mắt ôm chầm lấy cô: "Tương Tương, con thật sự chịu khổ rồi!"
Sở Tương gượng cười: "Bác gái Cố."
Trần Uyển Nhu, mẹ của Cố Giác, cũng xuất thân từ gia đình danh giá. Tuy tuổi đã cao nhưng vẫn giữ được nét đẹp và khí chất cao quý, quan hệ vợ chồng cũng rất tốt. Nhưng có một điểm không tốt, đó là bà đặc biệt nuông chiều cậu con trai út Cố Giác.
Trần Uyển Nhu xót xa vuốt ve khuôn mặt Sở Tương: "Con gầy đi rồi. Chuyện hôm qua bác đã nghe nói, là thằng bé Cố Giác không đúng, nó lại dám ở quán bar dây dưa với người phụ nữ khác, thật sự xin lỗi con."
Lời nói của Trần Uyển Nhu rất chân thành, bà cảm thấy vô cùng áy náy với Sở Tương vì hành động hoang đường của con trai mình. Mắt bà cũng đỏ hoe, xem ra đã khóc không ít vì chuyện này.
Đối phó với một người phụ nữ khóc lóc còn phiền phức hơn đối phó với Cố Giác.
Không thể để Trần Uyển Nhu cứ đứng khóc ở cửa, Sở Tương mời bà vào nhà, rót cho bà một cốc nước.
Trần Uyển Nhu cầm khăn giấy lau nước mắt, tự trách mình: "Là bác không dạy dỗ Cố Giác tốt, để nó làm ra chuyện có lỗi với con. Bác cũng không ngờ nó lại ra ngoài lăng nhăng với người phụ nữ khác. Đứa nhỏ này bình thường bị ba nó quản nghiêm quá nên mới nhất thời bị cám dỗ bởi cảm giác mới lạ."
Mí mắt Sở Tương giật giật.
Cố Giác thay người yêu như thay áo, chỉ có Tô Nhuyễn Nhuyễn mới phá vỡ được quy luật thay người yêu mỗi tháng của anh ta. Cô không tin Trần Uyển Nhu là mẹ mà lại không biết Cố Giác làm gì ở bên ngoài.
Nếu nói Cố Giác chỉ là nhất thời ham của lạ, thì cái "của lạ" này cũng đến quá thường xuyên rồi.
Trần Uyển Nhu không nhịn được nức nở: "Tương Tương, con cũng coi như là đứa trẻ bác nhìn lớn lên. Hồi nhỏ, con còn thường xuyên đến nhà bác chơi, Cố Giác dẫn con chạy nhảy khắp nơi, lúc nhỏ hai đứa vô tư vô lo, đáng yêu biết mấy. Bác thật sự nhớ những ngày tháng đó."
Trần Uyển Nhu hồi tưởng lại quá khứ, rồi nghẹn ngào thở dài: "Ai ngờ Cố Giác lớn lên lại làm con tổn thương như vậy? Tương Tương, con yêu Cố Giác như thế, đối xử với nó tốt như vậy, nhưng nó lại luôn làm tổn thương trái tim yêu thương của con. Là phụ nữ với nhau, Tương Tương, bác thật sự đau lòng cho con."
Sở Tương cũng cảm động đến rơi nước mắt, cô tự lấy khăn giấy lau nước mắt: "Bác gái Cố, cảm ơn bác."
Trần Uyển Nhu nắm lấy tay Sở Tương, nước mắt lưng tròng: "Cảm ơn gì chứ, bác không có con gái, trong mắt bác, con chính là con gái ruột của bác."