Trần Uyển Nhu thở dài, "Vẫn là thằng bé Cố Giác kia, luôn khiến bác không yên lòng, nó không nên thân như vậy, nhưng khổ nổi nó lại là con trai ruột của bác, bác biết cái tính khí thối tha của nó, ở đồn cảnh sát nói không chừng nó cũng không chịu quản giáo, đối đầu với người khác, chỉ sợ nó còn chưa biết xem xét tình thế, còn chưa biết có thể ra ngoài đàng hoàng hay không."
Trần Uyển Nhu lau nước mắt, "Nhưng nó đã làm sai, thì nên chịu phạt cho tốt, ai bảo bác không dạy dỗ nó tốt chứ, bác cũng không biết còn sống được bao lâu nữa, cho dù nó không gặp được bác lần cuối, cũng chẳng còn gì để nói."
Tình thương của mẹ thật vĩ đại, khiến người ta cảm động.
Sở Tương lật ra một tấm danh thϊếp, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện.
Trần Uyển Nhu nước mắt lưng tròng, không nhìn rõ Sở Tương gọi điện cho ai, bà vội vàng ngăn Sở Tương lại nói: "Tương Tương, bác không phải loại người không hiểu chuyện, con ngàn vạn lần đừng vì bác mà nương tay với thằng nhóc đó..."
Điện thoại thông, Sở Tương trực tiếp nói: "Ngài Doãn phải không? Tôi là Sở Tương."
Trần Uyển Nhu đầu óc đầy dấu chấm hỏi.
Ông Doãn nào?
Sở Tương không phải gọi điện cho người ở đồn cảnh sát sao?
Sở Tương khóc nức nở, "Bác gái Cố hiện đang ở nhà tôi, khóc rất đau lòng, mọi người mau đến đây, bác gái Cố bệnh rất nặng, bác ấy nói sắp không qua khỏi rồi!"
Trần Uyển Nhu: "Chờ đã..."
Sở Tương: "Tôi không biết bác gái Cố có vấn đề gì, chỉ biết là vấn đề về tim, tôi sợ mọi người đến muộn sẽ không gặp được bác gái Cố lần cuối!"
Công ty nhà họ Cố, trong phòng họp, các lãnh đạo cấp cao ngồi thẳng lưng, thời còn đi học đối mặt với chủ nhiệm giáo dục, có lẽ họ cũng chưa từng ngồi ngay ngắn như vậy.
Chỉ bởi vì vị cấp trên kia đang xem báo cáo công việc mà họ vừa nộp lên không lâu, họ rất căng thẳng, dù sao thì người đàn ông nghiêm khắc đến mức không hợp tình ngườ này ngay cả một lỗi dấu câu cũng không bỏ qua.
Trong căn phòng yên tĩnh quá mức, đột nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa vang lên.
Trợ lý Doãn cầm điện thoại, hốt hoảng chạy đến, ngay cả việc va vào chậu cây Lục La đặt trên bàn cũng không để ý, anh ta lớn tiếng nói: "Không xong rồi, Cố tổng, mẹ của ngài mắc bệnh nặng, hiện tại bệnh tim tái phát, đã hấp hối rồi, nếu không nhanh lên sẽ không gặp được bà ấy lần cuối mất!"
Tay Cố Hành đang lật tài liệu dừng lại.
Tất cả mọi người nhìn về phía anh, cho dù Cố Hành luôn là người có tính tình trầm ổn nhất, nhưng nghe tin mẹ gặp chuyện không may, hẳn cũng sẽ không ngồi yên được chứ.
Quả nhiên, Cố Hành buông tài liệu xuống, giữa lông mày cau lại.
Những người khác trong lòng thầm kêu gào, chỉ mong ông chủ khó tính này mau chóng rời đi!
Thế nhưng lại thấy Cố Hành đưa tay ra, đặt chậu Lục La bị trợ lý Doãn đυ.ng vào về vị trí cũ, anh lại nhìn chậu Lục La đối diện, xác nhận là đối xứng rồi, anh mới thu tay lại, giãn lông mày.
Trong lòng Trợ lý Doãn điên cuồng đậu xanh rau má, đến lúc này rồi mà còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nữa!
Một giây sau, Cố Hành đứng dậy, anh chỉnh lại tay áo, thản nhiên hỏi: "Mẹ tôi hấp hối ở đâu?"
Trợ lý Doãn: "Căn hộ của cô Sở!"