Edit: Libra
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
“Hai năm nay, bọn Triệu Kỷ luôn điều tra chuyện năm đó, nhưng Cổ Giai và Lưu Nghệ Phong làm việc rất sạch sẽ, không để lại chứng cứ gì.”
Chuyện của Diệp Thanh Lan năm đó, Liên Nhạc tra tới tra lui, vẫn không tìm được chứng cứ, muốn động thủ cũng không thể danh chính ngôn thuận.
“Tiếp tục điều tra, tìm được chứng cứ, mới có thể khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện nói ra, lúc trước đã hãm hại Thanh Lan như thế nào.”
“Tôi hiểu, qua vài ngày nữa Tô Vũ về nước, đến lúc đó, tôi đến gặp anh ấy hỏi xem có thêm được thông tin gì đó không.”
Liên Nhạc gật đầu, suy nghĩ một chút lại ngẩng đầu nói: “Còn Tô Hàn, tôi đã đồng ý với Tô Vũ, nâng đỡ cô ấy, lần này cô ấy tham gia chương trình mới, để tổ tiết mục chiếu cố cho cô ấy.”
“Được.”
Liên Nhạc nói chiếu cố, chính là ít nhất phải để Tô Hàn lấy được thứ hạng, dựa trước dựa sau đều được.
Trịnh Dịch ra khỏi phòng làm việc, Liên Nhạc vô thần nhìn chằm chằm máy tính trong chốc lát, ma xui quỷ khiến lại mở video Trịnh Dịch vừa mới gửi tới.
Đoạn nhạc ghi-ta này của Diệp Thanh Lan không tính là tốt, lần đầu tiên không có cảm giác gì nhưng bây giờ nghe lại, Liên Nhạc bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời.
Nhạc cụ ở trên tay mỗi người đều có sinh mệnh của chính nó, cho dù là cùng một khúc nhạc, ở trên tay mỗi người khác nhau đều sẽ được thể hiện khác nhau, thể hiện ra sắc thái khác nhau, người đàn ghi-ta cũng sẽ biểu diễn khác nhau.
Lúc Diệp Thanh Lan đánh đàn ghi-ta, nhìn rất yên tĩnh, nhưng ánh mắt luôn liếc nhìn về phía trước, khiến người ta có cảm giác như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ. “Diệp Thanh Lan” trong video này cũng giống như vậy, lúc đánh đàn thỉnh thoảng lại liếc nhìn bên cạnh, dáng vẻ dương dương tự đắc, khiến Liên Nhạc cảm giác giống như thấy được Diệp Thanh Lan.
Người này, ngoài tên, luôn có rất nhiều thứ giống như Diệp Thanh Lan.
Động tác này có thể nhiều người cũng làm, nhưng ngay cả như vậy Liên Nhạc cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy quen thuộc đến thế.
“Diệp Thanh Lan.” Liên Nhạc sờ tay vào màn hình máy tính: “Tại sao lại có người giống em như vậy, có phải là cố tình tới tra tấn tôi không?”
Hơn hai năm, quên không được, bây giờ lại xuất hiện một người khiến hắn luôn nhớ đến Diệp Thanh Lan, khi nào mới ngừng lại đây?
***
Lưu Nghệ Phong cũng theo chân Trịnh Dịch chạy ra khỏi phòng tập, Diệp Thanh Lan nhún vai, nói với Phó Vũ Hồng: “Người như vậy mà cũng có thể vào được Thời Đại sao?”
“Con người luôn luôn thay đổi, năm đó lúc Lưu Nghệ Phong mới ra mắt không như thế này.”
Diệp Thanh Lan không thể phủ nhận, Lưu Nghệ Phong năm đó là một thanh niên tràn đầy tích cực, ôm ấp ước mơ, sao bây giờ lại thành ra thế này.
“Hắn ta trước kia không thể vượt qua Diệp Thanh Lan, dù Diệp Thanh Lan có hơi điên, nhưng trên phương diện âm nhạc thì bỏ xa hắn ta chục con phố.” Phó Vũ Hồng cảm khái nói một câu, tiếp tục nói: “Tôi không nói cậu.”
“Em biết, em là fan của Diệp Thanh Lan.” Diệp Thanh Lan cười nhe răng: “Em muốn trở thành một ca sĩ giống như anh ấy.”
Cho dù Diệp Thanh Lan đúng là một kẻ điên.
“Cố lên.” Phó Vũ Hồng cười: “Giống như Diệp Thanh Lan, mặc kệ trình độ thế nào nhưng đối với âm nhạc thì vẫn giữ một trái tim hồn nhiên.”
Diệp Thanh Lan sửng sốt, một lúc sau mới gật đầu nói: “Em sẽ như vậy.”
Trước kia không quen biết với Phó Vũ Hồng, Diệp Thanh Lan không nghĩ rằng, cô lại đánh giá cao cậu như vậy.
Điều này dấy lên ý chí khiến Diệp Thanh Lan muốn làm gì đó.
🔥🔥🔥
Hi chào các bạn, bắt đầu từ chương sau, Ngọc sẽ set mật khẩu để chống bị re-up nhé cả nhà, mật khẩu dễ lắm ạ, chỉ cần các bạn đọc truyện là giải được nhé.
Nếu các bạn có gặp khó khăn gì về pass thì có thể nhắn tin riêng với mình nha, chứ đừng hỏi pass bên dưới comment nhé, không ổn đâu ạ.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. ☺️