Edit: Libra
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Cuộc đời của Diệp Thanh Lan kia giống như một trò cười, cũng không hoàn toàn là thất bại, ít nhất còn có người tin tưởng, còn có fan.
Phó Vũ Hồng chuẩn bị rời đi, Diệp Thanh Lan lại lấy đàn ghi-ta lên, đến khi Phó Vũ Hồng mở cửa chuẩn bị đi, cậu lại nói thêm một câu: “Chị Hồng, chị yêu tâm, em sẽ làm thật tốt, sẽ đem tất cả sự nhiệt huyết vào trong nó.”
“Nghe được lời này của cậu, tôi yên tâm rồi.” Phó Vũ Hồng quay đầu lại cười cười, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Lan một lúc rồi ảm đạm nói: “Thật ra ngoại trừ cái tên, cậu và Diệp Thanh Lan cũng có nhiều điểm tương đồng.”
“Hả.” Trong lòng Diệp Thanh Lan căng thẳng: “Phải không?”
“Haha.” Phó Vũ Hồng cười ra tiếng: “Cậu không có điên như cậu ta.”
Chết tiệt!
Diệp Thanh Làn thầm mắng trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười: “Thực ra anh ấy không phải lúc nào cũng điên như vậy.”
Phó Vũ Hồng cưng chiều phất tay một cái: “Cố gắng luyện tập, có thể học tập từ cậu ấy những điều tốt.”
“Vâng.” Diệp Thanh Lan lễ phép đáp lại qua loa, rồi xoay người bắt đầu luyện tập.
Đúng vậy, học những điều tốt, khẽ gạt nước mắt đi.
Phó Vũ Hồng nhìn chằm chằm bóng lưng cậu một lúc, rồi xoay người đóng cửa lại.
{Tân Khởi Chi Tú} là chương trình mới nổi tiếng trong hai năm gần đây, được đầu tư rất lớn, các thí sinh thắng sẽ có những cơ hội phát triển lớn. Công ty đương nhiên hy vọng người dự thi có thể lấy được thứ hạng cao, cho nên đặc biệt chiếu cố, để lại phòng tập cho bốn người dự thi không cần hẹn trước. Thuận tiện cho việc luyện tập mỗi ngày.
Còn có một tháng nữa là đến ngày thi đấu. Diệp Thanh Lan cũng muốn nhân cơ hội dùng cuộc thi này để ra mắt, ngoài thời gian đi học thì tất cả thời gian đều ở phòng tập. “Hát rong” cũng tạm ngừng một thời gian.
Trong nhà cách âm không tốt lắm, không thể luyện tập, cho nên có đôi khi Diệp Thanh Lan đến đêm mới về nhà, sáng sớm hôm sau đã nhanh chóng đến phòng luyện tập, luyện tập một lúc mới chạy đi học.
Liên tục mười ngày liền, Diệp Thanh Lan và Liên Nhạc ở nhà bên cạnh không gặp mặt nhau, thế nhưng tất cả thông tin mỗi ngày đều được gửi đến Liên Nhạc.
“Cố gắng luyện tập hơn người khác, biểu diễn ca khúc cũng tốt, mấy ngày luyện tập đã tiến bộ nhanh chóng.” Trịnh Dịch báo cáo xong tình hình của bốn người dự thi, không nhịn được đánh giá thêm một câu về Diệp Thanh Lan.
Trên tay của Liên Nhạc đã có video và ghi âm việc luyện tập của Diệp Thanh Lan, tất cả hắn đều xem qua, bỏ ân oán trước đó thì đúng như đánh giá của Trịnh Dịch.
Ngón tay gõ bàn suy nghĩ vài giây, Liên Nhạc phân phó cho Trịnh Dịch: “Sắp xếp người lên kế hoạch thi đấu cho bọn họ, đặc biệt chú ý Diệp Thanh Lan. So với ba người kia, khả năng cậu ta đoạt giải cao hơn, chú ý đừng để người khác đi cửa sau.”
“Tôi biết rồi.”
Bốn người dự thi của Thời Đại lần này đều do Liên Nhạc lựa chọn, trình độ không tệ, nhưng công bằng mà nói, Diệp Thanh Lan là nhân tài kiệt xuất.
Dù cho Tô Hàn có đoạt giải, thì cũng có một chút hỗ trợ ở trong đó, con đường phát triển kế tiếp chưa chắc đã tốt, nhưng Diệp Thanh Lan thì khó mà nói được.
Liên Nhạc dựa vào ghế dựa, lại nhìn một đoạn video Diệp Thanh Lan ở phòng luyện tập, trong lòng bắt đầu nhìn cái loại rác rưởi này với cặp mắt khác xưa.
Có cố gắng là tốt rồi, xứng đáng với cái tên hắn gọi.
Diệp Thanh Lan.
Trong lòng Liên Nhạc nhớ đến cái tên này, lại thấy đau đớn, trong đầu cũng bắt đầu buồn bực theo. Vừa định đến phòng nghỉ nằm một chút, Trịnh Dịch đã đẩy cửa ra, nói với Liên Nhạc: "Liên tổng, Diệp thiếu gia gọi điện thoại, nói cậu ấy muốn tới đây.”
"Không phải hôm nay nó có bài kiểm tra sao?"
“Nói là đã nộp bài trước rồi, muốn tới tìm anh.”
“Nó đến thì cứ để nó lên đây." Liên Nhạc xoa xoa huyệt thái dương: "Bảo người ta mang ly cà phê vào.”
“Cà phê?" Trịnh Dịch dừng một chút: "Đau đầu thì anh nằm một lát đi, khi nào Diệp thiếu gia tới, tôi sẽ báo cho anh.”
“Ừ." Liên Nhạc quả thật không thoải mái lắm, vốn định uống một ly cà phê để nâng cao tinh thần, nhưng là hai năm trước Liên Nhạc uống quá nhiều cà phê và rượu, bác sĩ khuyên Liên Nhạc nên kiêng cà phê, cử rượu.
Hơn ba giờ Diệp Thanh Huyền đến công ty, lễ tân mang người lên lầu đưa đến chỗ Trịnh Dịch.
Trịnh Dịch lấy cặp sách của nhóc xuống, nhắc nhở: "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không cần nộp bài trước, kiểm tra lại nhiều lần.”
Diệp Thanh Huyền bĩu môi: "Kiểm tra lại cũng một trăm điểm, không kiểm tra cũng là một trăm, có gì khác nhau chứ?”
Trịnh Dịch: “...”
“Được rồi, anh đừng dùng ánh mắt sùng bái này nhìn em.” Diệp Thanh Huyền nói: “Anh trai em đâu?”
Trịnh Dịch đỡ trán thở dài một tiếng: “Ngài ấy đang ngủ, hôm nay ngài ấy không thoải mái lắm, cậu đến chỗ tôi chơi một lát nhé.”
“Lại đau đầu à?” Diệp Thanh Huyền nhìn thoáng qua trong phòng: “Vậy em tự đi dạo một lát, chờ anh ấy tỉnh lại thì bảo anh ấy gọi điện thoại cho em.”
“Được, đi thôi.” Trịnh Dịch gật gật đầu, nhớ tới cái gì lại nói: “Phòng luyện tập có một thực tập sinh trùng tên trùng họ với anh ruột cậu đang luyện hát, nếu cậu muốn, có thể đi xem.”
“Em có nghe nói, lớn hơn em vài tuổi, vừa mới qua mười tám, anh em rất chán ghét cậu ta.” Diệp Thanh Huyền bưng trà trên bàn lên uống một ngụm, rồi xoay người đi ra ngoài.
Thực ra Diệp Thanh Huyền không hứng thú lắm với cái người lớn hơn nhóc vài tuổi, có tên giống như anh ruột mình này, dù sao chỉ là cùng một cái tên, cũng không phải cùng một người.
Chuyện làm Diệp Thanh Huyền cảm thấy tò mò, là vì sao Liên Nhạc lại chán ghét cậu ta như vậy.