Edit: Libra
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Lưu Nghệ Phong nhanh chóng đi lấy đàn ghi-ta trở lại, thấy Liên Nhạc đang ở ngoài cửa thì lập tức chột dạ, tay chân luống cuống không biết nên đặt vào đâu.
“Cậu vào trong đó xem đi.” Liên Nhạc liếc nhìn Lưu Nghệ Phong một cái, nói: “Quay video lại cho tôi.”
“Vâng.”
Trịnh Dịch đẩy cửa bước vào, Lưu Nghệ Phong đứng đó xấu hổ vài giây, nhìn thấy Liên Nhạc đã vào thang máy rồi mới đi vào phòng luyện tập.
Thấy Lưu Nghệ Phong bước vào, Phó Hồng Vũ liền xoay người đi vào phòng mà Diệp Thanh Lan đã đặt hẹn trước, chiếu bản nhạc trong điện thoại lên màn hình nhỏ: “Hai người bắt đầu đi, vừa khéo trợ lý Trịnh cũng tới. Anh ấy cũng tốt nghiệp Học viện m nhạc chính quy, hay để anh ấy làm giám khảo đi.”
“Xem ra tôi đến đúng lúc rồi.” Trịnh Dịch cười nheo mắt nhìn Lưu Nghệ Phong, ngồi xuống tiện thể đóng cửa lại, lấy điện thoại ra quay video.
Trịnh Dịch làm giám khảo, Lưu Nghệ Phong rõ ràng căng thẳng hơn, tay cầm ghi-ta hơi run rẩy, ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía Diệp Thanh Lan.
Từ sau bữa tiệc giáng sinh ở học viện âm nhạc, Lưu Nghệ Phong đã liên tục tìm kiếm cái tên “Diệp Thanh Lan” này, cuối cùng mới tra ra được người này đã ký hợp đồng với Thời Đại, hơn nữa còn là do Liên Nhạc đích thân ký, cảm giác ghê tởm liền dâng lên trong lòng.
Tất cả những người tên Diệp Thanh Lan đều ghê tởm, đều vênh váo hung hăng, thích cướp đồ của người khác.
Hôm nay vì một phút kích động, Lưu Nghệ Phong có hơi hối hận. Cứ thế này, sẽ giống như Diệp Thanh Lan nói, lật tẩy bộ mặt của hắn ta.
Trịnh Dịch thấy Lưu Nghệ Phong vẫn nhìn chằm chằm cây đàn của mình, cũng không xem bản nhạc phổ thì gõ ghế dựa nói: “Thầy Lưu sao vẫn chưa bắt đầu?”
Lưu Nghệ Phong cắn răng, cả người cứng ngắc, không biết nên trả lời thế nào.
Muốn ứng biến cũng cần có kỹ năng, mà bản thân hắn ta thì chưa làm qua bao giờ. Lưu Nghệ Phong cố gắng đàn một câu, lặp lại một lần, cũng không nghe ra được tiết tấu.
Diệp Thanh Lan cũng đoán được điều này, sau khi thử qua một lần, không cho Lưu Nghệ Phong tiếp tục thử, lập tức ưỡn lưng ngồi thẳng nói: “Tôi xong rồi, tôi đánh trước đây.”
Tuy chưa thuộc nhạc phổ nhưng chỉ cần ngẫu nhiên liếc qua một cái, hẳn đã có thể đánh được. Dù sao theo quy tắc mà Phó Vũ Hồng đã nói, ai đàn được trước thì người đó thắng, cũng không cần đàn quá tốt.
Trịnh Dịch kinh ngạc nhướng mày, Diệp Thanh Lan đã bắt đầu đàn.
Đây là ca khúc mới được mua, để dành cho một tân binh dưới trướng Phó Vũ Hồng, sau đó vì một vài nguyên do nên không được công chiếu, nhưng Trịnh Dịch đã từng nghe người mới kia luyện tập, còn từng nghe giáo viên ghi-ta của Thời Đại diễn tấu trọn vẹn một lần.
Diệp Thanh Lan đánh đàn miễn cưỡng coi như trôi chảy, có thêm một chút kỹ xảo, tuy màn trình diễn vẫn chưa toàn vẹn, nhưng chỉ vẻn vẹn vài phút thì đã rất khó để làm được như thế.
Trịnh Dịch gật đầu hài lòng, nói với Lưu Nghệ Phong: “Thầy Lưu có thể bắt đầu được chưa? Nếu cậu không đàn được thì Diệp Thanh Lan sẽ thắng.”
Lưu Nghệ Phong cắn răng không nói lời nào, cả người tức đến đỏ bừng cả cổ.
“Thầy Lưu bỏ cuộc sao?” Phó Vũ Hồng hỏi tiếp. “Nếu thua thì phải quỳ xuống đấy.”
“Ông đây không quỳ thì sao!”
Lưu Nghệ Phong là đang hấp hối giãy dụa, nhưng Diệp Thanh Lan cũng không sốt ruột, đặt đàn ghi-ta xuống rồi đứng lên: “Không quỳ được thì nói lời xin lỗi chắc được đúng không?”
“Hừ.” Lưu Nghệ Phong cũng không muốn.
“Trợ lý Trịnh.” Diệp Thanh Lan quay sang Trịnh Dịch: “Tôi thấy anh đến đây không phải chỉ để xem náo nhiệt thôi đâu nhỉ, báo cáo chi tiết sự thật cho Liên tổng, không thành vấn đề gì chứ?”
Trịnh Dịch lắc lắc điện thoại trong tay, đứng lên mở cửa rồi rời đi, trên đường tiện thể gửi video cho Liên Nhạc.
Liên Nhạc đã phân phó phải quay lại, Trịnh Dịch chỉ làm theo yêu cầu.
Lúc Trịnh Dịch vào, Liên Nhạc đang xem video, xem xong cười lạnh một tiếng: “Lưu Nghệ Phong hành xử thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ gieo gió gặp bão. Đây cũng là lý do hai năm trước tôi vẫn chưa động đến hắn ta.”
“Sau lưng hắn ta có Cổ Giai, nếu động vào thì phải phí chút sức lực, không bằng chờ hắn ta tìm đường chết.” Trịnh Dịch nói: “Hợp đồng của hắn ta còn nửa năm nữa là hết hạn, nghe nói hắn ta đang đàm phán ký hợp đồng với Bác Tinh.”
“Ừ, tôi biết rồi. Còn phía Lưu Tùng Diễn thì đợi sau thời gian này hẵng tính, giờ vẫn còn sớm, để Lưu Nghệ Phong vui vẻ thêm một thời gian nữa đi.”
“Lưu Nghệ Phong là châu chấu sau thu, nhảy nhót không bao lâu, ngược lại Cổ Giai, nghe nói cuộc thi mới mời cô ta làm giám khảo, hiện tại cô ta càng ngày càng không thiếu tài nguyên.”
“Sau lưng cô ta còn có Lưu Tùng Diễn, còn phải nhảy nhót thêm một đoạn thời gian nữa.” Nói đến Cổ Giai, cả người Liên Nhạc đều lộ rõ sự lạnh lùng, ngón tay bất giác cào lên bàn.
Lưu Nghệ Phong còn có thể tạm tha thứ cho hắn ta một đoạn thời gian, nhưng Cổ Giai, Liên Nhạc đã đợi suốt hai năm, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.