Sau khi rời khỏi tầm mắt của Thẩm Tễ, mấy học sinh nam bắt đầu lớn tiếng bàn tán.
Ai mà không biết Yến Bảo Châu của Trường cấp ba Trì Giang, vẻ ngoài ngọt ngào, tính cách lại tốt, thành tích lại giỏi, đi từ đối diện đến trông cứ như một khối bánh ngọt, gặp ai cũng cười tủm tỉm, nhìn cô một cái thôi cũng có thể khiến đáy lòng bị thói đời công kích đến mức suy sụp vực dậy lần nữa.
Đương nhiên lời này có hơi khoa trương, bọn họ càng khó chịu với Thẩm Tễ hơn.
Dựa vào đâu mà chuyện tốt đều thuộc về cậu?!
Thanh mai trúc mã thì ghê gớm lắm sao?
Bọn họ cúi đầu khẽ thì thầm, cho đến con đường rợp cây xanh phía trước có người đến, bọn họ mới im lặng. Họ phải giả vờ phong độ nhẹ nhàng trước mặt người ngoài để duy trì mặt mũi cho Trường cấp ba Trì Giang.
Sau khi gật đầu chào hỏi với người đi ngang, các học sinh nam mỉm cười rẽ vào một con đường khác.
Có vài tên học sinh mặc đồng phục nghi thức màu trắng cũng đi lướt qua bọn họ với thái độ ưu nhã, khóe miệng mỉm cười đi về phía trước.
Ở trong mắt người khác, những cậu thiếu niên anh tuấn đó đúng là đẹp trai động lòng người, nhưng đối với học sinh nam của Trường cấp ba Trì Giang mà nói, họ chỉ cảm thấy học sinh của Trường cấp ba Trung Kinh rất biết… giả vờ!
Trường cấp ba Trì Giang và Trường cấp ba Trung Kinh là trường hợp tác với nhau, mỗi năm hai trường đều sẽ trao đổi giao lưu một lần.
Từ văn hóa đến thể thao, mọi người vừa đến để kết bạn, nhưng cũng đến để cạnh tranh với nhau.
Đối với những thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh mà nói, đương nhiên cạnh tranh chiếm phần nhiều hơn.
“Vốn còn cho rằng năm nay bọn họ sẽ không tới, năm ngoái lúc leo núi tập thể không phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Nghe nói Bảo Châu đã kéo bọn họ …”
Các học sinh nam vừa đi vừa nói chuyện, một trong số đó quay đầu lại nhìn thì bóng dáng của những người đó đã biến mất.
-
Yến Bảo Châu ăn cơm xong, bỏ hộp cơm đã ăn sạch vào túi giữ nhiệt, sau đó đứng lên duỗi người.
“Tôi phải đi đây, nói lại lần nữa, nhớ giữ khoảng cách! Cũng không cần đưa cơm trưa nữa!”
Ăn no rồi nói ra lời này, cảm giác cô thật tồi tệ.
Sắc mặt Thẩm Tễ không thay đổi: “Ừm.”
Yến Bảo Châu nhìn dáng vẻ nước đổ đầu vịt của Thẩm Tễ, cô muốn nói gì đó, nhưng điện thoại bắt đầu rung lên.
Yến Bảo Châu lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình hiện ra rất nhiều tin nhắn, cô vội vàng xoay người chạy đi.
“Tôi đi trước đây! Người của Trường cấp ba Trung Kinh chắc là tới rồi!”
Thẩm Tễ đứng lên nhìn theo Yến Bảo Châu rời đi, điện thoại cậu để trong túi quần đột nhiên vang lên một tiếng.
Cậu lấy điện thoại ra, nhìn danh sách trao đổi mà hội học sinh gửi, người xếp hạng nhất là hội trưởng đương nhiệm của hội học sinh Trường cấp ba Trung Kinh, lớp 11 - Văn Tinh Bạch.