Nhưng ngày hôm sau, khi Yến Bảo Châu đứng trong vườn hoa của trường, cô cảm thấy mình… suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Cô không đi tìm Thẩm Tễ, Thẩm Tễ có thể tới tìm cô mà!
Vốn Yến Bảo Châu còn định cùng cô bạn Lư Tiêu Tiêu đến căn tin của trường ăn cơm, nhưng vừa mới đi đến vườn hoa đã thấy Thẩm Tễ đang đi tới… Trong tay cậu còn cầm túi giữ nhiệt màu đen.
“Ô, xem ra hôm nay cậu có bữa trưa tình yêu rồi, vậy mình đi trước đây.”
Lư Tiêu Tiêu chớp mắt ra hiệu với Yến Bảo Châu, ý bảo cô hãy nắm chắc cơ hội. Mấy hôm trước hai người không đi chung, kì lạ đến làm người ta lo lắng.
“Không phải hôm qua cậu nói “biết rồi” sao?” Yến Bảo Châu gõ đầu Thẩm Tễ trong không khí.
“Ừm.” Thẩm Tễ vừa gật đầu vừa mở túi giữ nhiệt ra.
Trong túi giữ nhiệt có hai hộp cơm, một hộp màu đen, một hộp màu xanh.
“Bạn bè không thể cùng nhau ăn cơm sao?” Lý do của Thẩm Tễ vô cùng chính đáng.
Thẩm Tễ còn rất chú ý mà giữ khoảng cách một bước, dáng vẻ cúi đầu giơ hộp cơm giống như một ông chồng nuôi từ bé đã quen bị ức hϊếp.
Vốn Yến Bảo Châu còn định nói cậu thêm hai câu nữa, nhưng cô ngửi thấy mùi vị của sườn xào chua ngọt.
Đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã thấy mình đang cầm hộp cơm ăn rồi.
…Không có cách nào khác, cô rất thích món này.
Thẩm Tễ không thích nói về chuyện trước kia, nhưng Yến Bảo Châu biết trước khi tới Trì Giang, cậu là kiểu đại thiếu gia chân chưa từng phải đặt xuống đất trong truyền thuyết.
Sau khi đến Trì Giang, mặc dù nhà bà ngoại cậu cũng không thiếu tiền, nhưng lại rất ghét người lạ vào nhà, vì vậy ngoại trừ tài xế đưa đón, tất cả việc vặt trong nhà đều là do bà ngoại và Thẩm Tễ làm.
Cậu thiếu gia với mười ngón tay chưa từng đυ.ng vào việc gì cũng dần dần trở thành người toàn năng.
Trong trường học còn đồn rằng Thẩm Tễ không ăn đồ ăn trong căn tin là bởi vì gia quy yêu cầu, cậu chỉ có thể ăn vài loại đồ ăn mà thôi.
Trên thực tế chỉ là do suy nghĩ của Thẩm Tễ giống với người già, đó là đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khoẻ.
Yến Bảo Châu nhai sườn xào chua ngọt trong miệng, nhịn không được lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Sườn xào chua ngọt do Thẩm Tễ làm đặc biệt vàng và giòn, Yến Bảo Châu rất ghét ăn những món nhiều dầu mỡ, vì vậy những viên sườn này được xào với rất ít dầu, phía dưới thịt nạc là một lớp mỡ giòn rất mỏng, khiến lớp da có vị chiên nướng, thậm chí phần xương cũng xốp giòn, cộng thêm nước sốt chua ngọt đặc sệt cùng mè trắng thơm lừng, Yến Bảo Châu có thể ăn đến hai chén cơm.
Thẩm Tễ gắp thêm đồ ăn cho Yến Bảo Châu, sau đó ngẩng đầu nhìn mấy học sinh nam đi ngang qua ở cách đó không xa.
Mấy người đó chạm mắt với Thẩm Tễ, có cảm giác giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm vậy, họ rùng mình một cái, cười mỉa dời tầm mắt rồi rời đi.
Thiếu niên vào tuổi này sẽ theo đuổi cô gái mà mình thích.
Dựa vào khứu giác và khả năng tìm kiếm của phái nam, khi phát hiện bên cạnh cô gái đó đã có người khác thì cũng không sẽ lùi bước.
…Chỉ là cảm thấy không cam lòng.
“Vụ gì vậy, không phải bọn họ chia tay rồi sao? Sao hôm nay lại ăn cơm cùng nhau rồi?!”
“Thẩm Tễ mặt người dạ thú, không ngờ lại còn có thể thấp hèn như vậy!”
“Đồ không biết xấu hổ!”