“Cầm thú!”
“Cặn bã!”
“Hèn hạ!”
“Vô sỉ!”
“Đê tiện!”
“Hạ lưu!”
Không khí yên lặng một lúc, Tiêu Vân Hàn lại ngập ngừng lên tiếng: “Nhưng mà thật sự có thể xác định người này chính là cha của đứa nhỏ sao?”
Phía trước, hai người đã đến nơi có Mộc linh khí nồng đậm mà Tống Ly đã nói.
Nơi này hẻo lánh, cỏ cây um tùm.
“Chuyện nhà của Lục gia thì ta không quản, mà những chuyện khác ta cũng không giúp được gì.” Tống Ly nói với Lục Ngọc: “Nhưng ta đã đồng ý giúp Lục đạo hữu chữa bệnh thì nhất định sẽ giúp, mặc kệ những lời Lục đạo hữu nói trước kia là thật hay là giả, cũng không quan tâm có phải ngươi coi trọng một luyện đan sư mới nhập đạo như ta hay không.”
Lục Ngọc hơi sững sờ, không ngờ tâm tính Tống Ly lại thoáng đạt hơn so với người thường như vậy, khiến hắn có chút xấu hổ.
“Đương nhiên, quân tử nói lời phải giữ lấy lời.” Lục Ngọc vội nói rồi giơ tay lên.
Tống Ly ngưng thần, thúc giục Mộc linh khí trong cơ thể tụ lại trên đầu ngón tay, cũng giơ tay lên đặt ở trên cổ tay Lục Ngọc, bắt đầu bắt mạch.
Những người phía sau nghe không rõ bọn họ nói gì nhưng động tác lại rõ như ban ngày!
“Nắm tay rồi! Nắm tay rồi! Ngươi thấy chưa!” Lục Diễn kích động vỗ vai Tiêu Vân Hàn: “Hai người kia còn nắm tay nữa, nếu tên đó không phải là cha của đứa nhỏ, ta sẽ… chổng ngược gội đầu!”
Tiêu Vân Hàn hít sâu một hơi.
Hình như là đúng rồi.
“Đi, đánh hắn!” Lục Diễn phẫn nộ.
Tiêu Vân Hàn giơ tay ngăn hắn: “Đừng vội.”
Mộc linh khí của Tống Ly vận hành trong cơ thể Lục Ngọc một vòng, có thể nói là rất gian nan.
Trên người Lục Ngọc giống như có độc, độc ngấm vào trong tận xương tủy nhưng trong cơ thể hắn lại có đủ loại linh dược duy trì tính mạng, làm rối loạn suy nghĩ của Tống Ly.
Kiểm tra xong, nàng không khỏi nhíu mày.
Lục Ngọc không hề ngạc nhiên trước biểu hiện này, hắn biết bệnh trên người mình không ai chữa được, đã thản nhiên chấp nhận từ lâu rồi.
“Ta biết rõ tình trạng bệnh tình của ta, quả thực đã làm khó cho các vị luyện đan sư trong thiên hạ.”
Dù bất lực, Tống Ly vẫn nói: “Bệnh tật đáng sợ nhưng mong Lục đạo hữu đừng từ bỏ hy vọng, biết đâu lại chờ được ngày xảy ra kỳ tích thì sao.”
Lục Ngọc gật đầu, chuẩn bị quay trở về.
Tống Ly cũng định đi, vừa định lên tiêng thì chợt thấy một gốc linh thảo ở sâu trong rừng cây, nàng vội vàng nói: “Lục đạo hữu chờ ta một lát, ta đi hái cây thuốc rồi về ngay.”
Lục Ngọc vốn định đi cùng nàng nhưng Tống Ly đã chạy rất xa.
Cùng lúc đó, Tiêu Vân Hàn vừa thu xếp xong dược thảo đã trở về.
Lục Diễn từ tốn lấy ra một cái bao tải, đáy mắt lóe lên một tia tàn nhẫn: “Xông lên!”
Lục Ngọc đứng đó chờ một lát, thấy Tống Ly mãi vẫn chưa về, hắn đang định đi qua đó xem sao thì cảm thấy phía sau có hai luồng hơi thở đang áp sát tới gần.
Nhưng đã muộn, hắn chưa kịp quay đầu thì một cái bao tải đột nhiên từ trên trời rơi xuống, chụp thẳng lên đầu Lục Ngọc!
Lục Ngọc chỉ thấy trời đất quay cuồng, đột nhiên, sau lưng bị một cú đá hiểm độc, đạp thẳng vào mông!
“A!” Trong chớp mắt Lục Ngọc bị đạp ngã xuống đất.
“Ta đánh chết ngươi, đồ nam nhân cặn bã phụ lòng này!”
Theo tiếng hét đó, nắm đấm như mưa rơi xuống người hắn kèm theo đủ loại lời mắng chửi khó nghe!
“Ngươi là cái đồ cầm thú, ngay cả một nữ hài mười một tuổi cũng không buông tha, ngươi không phải là người!”
“Một nữ hài đang yên đang lành như vậy lại bị ngươi hủy hoại, lương tâm ngươi không đau sao!”
“Hôm nay ta liền thay trời hành đạo, đánh chết ngươi, đồ lòng lang dạ sói!”
“Lòng lang dạ sói!”
“Ai bảo ngươi ức hϊếp người này! Ai bảo ngươi bỏ vợ bỏ con này!”
“Đồ thối tha!”
“Dừng tay! Ngừng lại!”
Lục Ngọc bị đánh đến thở không ra hơi, gương mặt vốn đã tái nhợt giờ càng thêm trắng bệch, hắn liên tục kêu gào.
“Bỏ vợ bỏ con là sao? Các ngươi nhận nhầm người rồi!”
Hắn đã là người sắp chết rồi, cả đời này cũng chẳng tính đến chuyện lập gia đình, tội bỏ vợ bỏ con sao liên quan đến hắn được!
“Nhầm người? Ta thấy ngươi là tên nhu nhược dám làm mà không dám nhận mới đúng! Heo nhà nuôi còn có cốt khí hơn ngươi! Chó giữ cửa còn biết thương người hơn ngươi!”
“Từ khi nào mà trong Tu Tiên Giới lại xuất hiện một con sâu làm rầu nồi canh như ngươi chứ? Cùng hít thở chung bầu không khí với ngươi quả thực là sỉ nhục ta mà! Sỉ nhục ta mà!”
“Dừng tay, mau dừng tay! Rốt cuộc các ngươi là ai!” Lục Ngọc giãy dụa điên cuồng, muốn thoát khỏi bao tải trên đầu.
“Ta! Là! Cha! Ngươi!”
Sắc mặt tái mét của Lục Ngọc tức giận đến đỏ bừng. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy kẻ nào ngang ngược, tàn bạo như vậy!
“Lục Diễn, Tiêu Vân Hàn, các ngươi mau dừng tay!” Tống Ly vừa hái thuốc về đã thấy cảnh này, lập tức sững sờ, vội vàng chạy tới.
“Tống Ly, chuyện này không cần ngươi can thiệp. Chúng ta đang lấy thân phận nam nhân bình thường để dạy dỗ tên nam nhân đê tiện, bỏ vợ bỏ con này!” Lục Diễn đánh càng lúc càng hăng, trên nắm đấm bao phủ một lớp hào quang màu vàng, sắp vận dụng Kim linh lực.
“Tên đê tiện gì chứ?” Tống Ly quát: “Hắn là ca ca ngươi đấy!”
“Ca ca ta?” Lục Diễn không tin, bất chấp sự ngăn cản của Tống Ly, lại đá thêm một cước vào người nằm dưới đất: “Sao ca ca ta lại ở đây được!”
“Hắn đến quận Phong Tranh đón ngươi về nhà!”
Lời Tống Ly vừa dứt, sắc mặt Lục Diễn đột nhiên biến đổi, suy nghĩ kỹ lại thì quả thực có khả năng.
Hắn nuốt nước bọt, không tin nổi mà nhìn Tống Ly: “Thật… thật sự là ca ca ta?”
“Ngươi tưởng ta đang đùa ngươi sao!” Tống Ly vội vàng đỡ người nằm dưới đất dậy, tháo bao tải trên đầu hắn xuống.
Lục Ngọc tức đến mặt đỏ bừng, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Diễn. Lại vì không thở nổi nên lập tức ngất đi.
“Ca ca! Thật sự là ca ca!”
Lục Diễn “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, đầu gối lê trên đất bò tới: “Ca! Ca ca, ngươi không sao chứ, ca ca——”
Tiêu Vân Hàn lặng lẽ thu cánh tay đang chuẩn bị dùng kiếm về.
…
Ngũ Vị Các.
Lúc này đã là đêm khuya nhưng nơi đây vẫn đèn đuốc sáng trưng, không khí vô cùng căng thẳng.
Tống Ly chạy đôn chạy đáo giữa tiền sảnh và phòng bếp, bận đến mức chân không chạm đất, rất nhiều loại thuốc trị thương đều là làm ngay tại chỗ.
Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn quỳ hai bên cửa phòng. Bên trong, Liễu di vất vả lắm mới ổn định được tình trạng của Lục Ngọc.
Tống Ly bưng bát thuốc đã sắc xong vội vàng đi tới, vừa định vào phòng thì Lục Diễn túm chặt lấy vạt áo nàng, ánh mắt cầu xin nhìn nàng.
Cầu xin ngươi, lát nữa lúc Liễu di nổi giận thì ngươi che chở cho bọn ta một chút…
Lục Diễn dùng ánh mắt ra hiệu.
Tống Ly trừng mắt nhìn hắn.
Hai người các ngươi đúng là không biết xấu hổ!
Tống Ly hất tay Lục Diễn đang níu vạt áo nàng ra, vội vàng vào phòng đưa thuốc.
Tống Ly vừa vào, Liễu di lập tức phất tay hất ra một luồng linh khí, “rầm” một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại.
Hai người quỳ ngoài cửa lập tức toát mồ hôi lạnh.
Sau khi uống một bát thuốc nóng hổi, Lục Ngọc mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, Tống Ly đẩy hộp kẹo mứt về phía hắn.
“Ngươi ăn mứt trái cây đi.”
Tuy rằng người phạm tội không phải là mình nhưng Tống Ly cũng cảm thấy rất mất mặt…